TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 251

“Không,” cô nói, trông không có vẻ như cô thực sự nghĩ thế.
“Nhưng tôi cần gặp riêng em, ngày mai dường như lâu quá.”

Mắt cô mở to. Dunford hơi lạ khi anh nói như vậy. Trông anh khá kích

động, căng thẳng, và thực sự không giống anh khi căng thẳng như vậy. Anh
đột ngột thu hẹp khoảng cách giữa họ, sau đó quỳ xuống sàn nhà dưới chân
cô.

“Dunford,” cô nghẹn lời, không chắc mình định làm gì.
“Suỵt tình yêu của tôi,” anh nói. Và rồi anh nhận ra chính xác là thế. Cô

là tình yêu của anh.

“Tôi yêu em, Henry,” anh nói, giọng mềm như nhung. “Tôi yêu em như

tôi chưa từng mơ mình có thể yêu một người phụ nữ. Tôi yêu em như mọi
thứ tốt đẹp trên đời này. Như những ngôi sao trên bầu trời, và như mỗi
ngọn cỏ ở điền trang Stannage. Tôi yêu em như những mặt của viên kim
cương, và đôi tai nhọn của Rufus, và...”

“Ôi, Dunford,” cô nói, “Em cũng yêu anh. Yêu anh. Nhiều lắm.” Cô

trượt xuống sàn và nắm lấy tay anh. Cô hôn từng tay một, rồi hôn cả hai.
“Em yêu anh nhiều lắm,” cô lại lẩm bẩm. “Rất rất nhiều, và rất rất lâu.”

“Tôi đúng là thằng ngốc,” anh nói. “Tôi phải nhận ra kho báu là em khi

ta vừa mới gặp chứ. Tôi đã phí biết bao nhiêu thời gian.”

“Có một tháng thôi mà,” cô run run nói.
“Nó dường như dài bất tận vậy.”
Cô chuyển sang ngồi lên thảm, kéo anh ngồi xuống với mình. “Đó là một

tháng quý giá nhất đời em.”

“Tôi mong mình có thể khiến phần đời còn lại của em cũng quý giá như

vậy, tình yêu của tôi.” Anh lấy trong túi áo ra thứ gì đó. “Em sẽ lấy tôi
chứ?”

Henry đã biết anh sẽ cầu hôn, đã hy vọng điều đó xảy ra trong chuyến đi

tới vùng thôn quê này, nhưng cô vẫn mất tự chủ. Nước trào ra nơi khóe
mắt, và cô chỉ có thể gật đầu, không đủ sức để thốt lên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.