TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 289

sao điều này lại có ý nghĩa đến thế, nhưng cô nghĩ mình sẽ ốm mất nếu
phát hiện ra bản thân trông giống Christine Fowler ở điểm nào đó.

“Điều gì khiến em bận tâm vậy?” Dunford hỏi, mỉm cười khoan dung

với cô.

Henry đáp, “Chỉ là thu hoạch len thôi.”
“Suy nghĩ của em đáng giá đấy.”
“Ồ, chúng không có giá thế đâu,” cô nói lớn hơn cần thiết. “Tin em đi.”

Anh nhìn cô kỳ lạ. Họ đi thêm vài bước trước khi anh nói. “Tôi nghe nói

em đang dùng thư viện của ngài Worth?”

“Ồ, vâng,” Henry nói nhẹ nhõm, hy vọng chủ đề mới sẽ khiến cô quên

Chritine Fowler. “Belle đã giới thiệu một số vở kịch của Shakespeare cho
em. Anh biết cô ấy đã đọc hết chúng mà.”

“Tôi biết,” anh lẩm bẩm. “Tôi còn tin là cô ấy đọc theo thứ tự alphabet

nữa cơ.”

“Thế ư? Lạ thật.” Lại một khoảng im lặng, và suy nghĩ của Henry lại

quay về với việc cô không muốn. Rốt cuộc thì dù biết mình đang làm điều
hoàn toàn sai trái nhưng cô không thể làm khác được, cô quay lại phía anh
và hỏi, “Anh có kế hoạch đặc biệt gì vào tối nay không?”

Vành tai anh ửng đỏ, một dấu hiệu rõ ràng của tội lỗi, Henry nghĩ. “À,

không,” anh nói. “Tôi chỉ có kế hoạch gặp vài người bạn ở nhà White để
chơi bài Uýt

[3]

thôi.”

“Chắc anh sẽ có khoảng thời gian thú vị.”

“Sao em hỏi vậy?”
Cô nhún vai. “Là tò mò thôi, Tối nay là tối đầu tiên trong nhiều tuần mà

kế hoạch của chúng ta không trùng nhau. Tất nhiên, trừ hôm em bị ốm.”

“Ờ, tôi sẽ không gặp gỡ bạn bè thường xuyên nữa khi chúng ta cưới, nên

giờ tôi muốn có thời gian chơi bài cùng họ.”

Em sẽ đánh cược điều đó, cô mỉa mai nghĩ. Rồi cô lại tự mắng mình vì

đã nghĩ xấu về anh. Anh sẽ đi đến nhà nhân tình tối nay để chia tay cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.