TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 290

Cô nên hạnh phúc mới phải. Và nếu anh nói dối cô về điều đó thì cũng là lẽ
tự nhiên. Sao anh lại muốn cô biết anh sẽ đến đó chứ?

“Kế hoạch của em là gì?” anh hỏi lại cô.

Cô nhăn nhó. “Phu nhân Worth bắt em phải tham dự một buổi hòa nhạc.”
Vẻ kinh hoàng lướt qua mặt anh. “Không...”
“Em cũng sợ thế. Những em họ nhà Smythe Smith của anh. Bà ấy nghĩ

em nên gặp vài người họ hàng của anh.”

“Đúng, nhưng bà ấy không hiểu sao...? Henry, điều này thật tàn nhẫn.

Chưa bao giờ trong lịch sử đảo quốc Anh lại có bốn phụ nữ ít năng khiếu
âm nhạc đến thế.”

“Em cũng nghe nói thế. Belle đã thẳng thừng từ chối đi cùng em.”
“Tôi e là mình đã kéo cô ấy đến một buổi hòa nhạc như vậy vào năm

ngoái. Và tôi còn không nghĩ cô ấy sẽ dám đi qua phố nhà họ vì sợ nghe
thấy họ luyện tập.”

Henry cười. “Giờ thì em thấy tò mò rồi đấy.”
“Đừng,” anh nói, rất nghiêm trọng. “Nếu tôi là em, tôi sẽ cố phát bệnh

thật nặng vào tối nay.”

“Thật chứ Dunford, họ không thể tệ đến thế được.”

“Có đấy,” anh buồn rầu nói, “họ có thể đấy.”
“Em không dám mong anh có thể nhào đến và cứu em tối nay?” cô hỏi

và liếc xéo nhìn anh.

“Tôi ước mình có thể. Thật đấy, tôi cũng muốn lắm. Với tư cách là

chồng sắp cưới của em, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ em tránh khỏi mọi sự
khó chịu, và hãy tin tôi, tứ tấu đàn dây nhà Smythe Smith đúng là một sự
khó chịu. Nhưng cuộc hẹn tối nay của tôi rất quan trọng. Tôi không thể sai
hẹn được.”

Giờ thì Henry chắc chắn anh sẽ đi gặp Christine Fowler đêm nay. Anh ấy

sẽ chia tay, cô tự nhủ. Anh ấy sẽ chia tay. Đó là cách lý giải duy nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.