TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 337

Anh đang ngồi đợi cô trong phòng khách trước bữa tối, một ly whiskey

đặt cạnh anh trên góc bàn. Anh đứng dậy khi cô vào, lướt mắt nhìn mặt cô
với thái độ chỉ có thể gọi bằng từ tra tấn.

“Trông em rất đáng yêu, Hen,” anh nói như thể mong cô không như thế.

“Cám ơn. Trông anh cũng rất tuyệt. Anh lúc nào cũng thế.”
“Em muốn uống chút chứ?”
“Em... vâng. Không. Không. Ý em là có. Có, em có uống.”

Anh quay lưng lại cô khi rót rượu nên cô không thấy anh cười. “Em

muốn loại nào?”

“Gì cũng được,” cô yếu ớt đáp, ngồi xuống ghế. “Gì cũng tốt.”
Dunford rót cho cô một ly rượu sherry. “Của em đây.”

Cô cầm ly rượu anh đưa, cố không chạm vào tay anh. Cô nhấp một

ngụm, lấy rượu để củng cố tinh thần và hỏi, “Anh định ở lại bao lâu?”

Anh hé miệng, “Lo để thoát khỏi tôi à Hen?”
“Không,” cô vội nói. “Mặc dù em nghĩ anh sẽ không muốn ở lâu với em.

Em sẽ rất hạnh phúc nếu anh ở lại.” Và cô nói thêm với một chút tự hào,
“Anh sẽ không thay đổi cuộc sống hàng ngày của em.”

“À, phải, tất nhiên là không. Tôi là một người bạn đủ tốt. Tôi suýt quên

đấy.”

Henry ngượng ngùng với sự cay đắng trong lời nói của anh. “Em sẽ

không muốn tới London và làm gián đoạn sinh hoạt thường nhật của anh,”
cô bật lại.

“Chúa sẽ trừng phạt em vì kéo anh khỏi đời sống xã hội của anh.”

Anh ngây người nhìn cô. “Tôi chẳng hiểu em đang nói gì cả.”
“Là bởi anh quá lịch sự để tranh luận về nó,” cô lẩm bẩm, gần như ước

anh sẽ nói về người tình của anh. “Hoặc có lẽ anh nghĩ em quá lịch sự.”

Anh đứng dậy. “Tôi đã đi cả ngày rồi, và tôi quá mệt để phung phí sức

lực cho những trò đánh đố của em. Nếu em tha lỗi, tôi sẽ đi ăn. Em có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.