TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 339

Ngoại trừ thực tế là cô không yêu anh. Điều đó quá rõ.
Em ước em có thể... Em ước em có thể yêu anh.

Ồ, không thể đổ lỗi cho các cô gái vì thiếu cố gắng.
Dunford xoay nắm cửa và bước vào phòng. Mắt anh dừng lại ở giường.

Henry!

Anh nín thở. Có phải cô đã đợi anh? Như thế có nghĩa cô muốn anh?

Không, anh nghĩ lại, chỉ là do chẳng có cái giường nào ở các phòng ngủ

khác mà thôi.

Henry đang nằm đó, ngủ ngon, ngực cô nhấp nhô theo nhịp thở. Mặt

trăng gần tròn, và ánh sáng của nó xuyên qua ô cửa mở. Trông cô thật hoàn
hảo, mọi điều anh từng muốn cũng chỉ có vậy. Anh ngồi xuống một chiếc
ghế nệm, không rời mắt khỏi dáng ngủ của cô.

Hiện tại thế là đủ. Chỉ cần ngắm nhìn cô ngủ.

• • •

Henry chớp mắt tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Cô ngủ rất ngon, thật lạ sau

những căng thẳng của tối qua.

Cô ngáp, duỗi người và ngồi dậy.
Và cô thấy anh.
Anh ngủ trên ghế bên kia phòng. Anh vẫn mặc nguyên quần áo và trông

không thoải mái chút nào. Sao anh phải làm thế? Anh nghĩ cô không muốn
anh ngủ trên giường sao? Hay anh đã bị cô cự tuyệt đến mức không thể
chịu nổi?

Với một tiếng thở dài, cô trượt xuống giường và đi vào phòng thay đồ.

Cô mang quần ống chẽn và áo sơ mi rồi rón rén trở lại phòng ngủ.

Dunford vẫn không cử động. Mái tóc sẫm màu của anh vương trên mắt,

môi anh khiến người ta chỉ muốn hôn, và dáng vóc cao lớn của anh gò bó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.