TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 338

dùng bữa cùng tôi nếu thích.”

Anh bỏ đi.

Giờ Henry cũng đủ hiểu biết về xã hội để biết anh đã thô lỗ quá mức với

cô.

Và cô hiểu Dunford đủ để biết anh làm vậy là có mục đích. Cô rời phòng

sau anh, hướng về phía anh và hét, “Em không đói!”

Rồi cô chạy lên cầu thang tới phòng ngủ, mặc kệ cái dạ dày đang sôi réo.

• • •

Bữa tối chẳng khác gì mùn cưa. Dunford nhìn chằm chằm về phía trước

trong khi ăn, mặc những người phục vụ ra hiệu về dĩa thức ăn trống trước
mặt, tự hỏi sao họ có thể mang chúng đi.

Anh kết thúc bữa ăn trong mười phút, ăn món đầu tiên và bỏ qua phần

còn lại. Đó là cảm giác bị tổn thương, đang ngồi ở chỗ lẽ ra dành cho
Henry, được phục vụ bởi những người hầu thù ghét mình, bởi tất cả họ đều
yêu quý Henry.

Anh xô ghế, đứng lên và lui về phòng đọc, nơi anh có thể tự rót cho

mình một ly whiskey. Và một ly nữa. Và một ly nữa. Không đủ để say mà
chỉ đủ để anh trầm tư hơn. Và đủ để giết thời gian tới khi anh chắc Henry
đã ngủ.

Dunford trở lên phòng ngủ, cố hết sức nhẹ nhàng. Anh sẽ làm gì với vợ

mình đây? Chúa ơi, thật là một mớ hỗn độn. Anh yêu cô nhưng anh không
muốn yêu cô. Anh muốn ghét cô nhưng anh không làm được. Ngoại trừ
việc cô không yêu anh, thì cô vẫn là người phụ nữ đáng yêu, và không ai có
thể đổ lỗi cho tình yêu cũng như sự tận tâm của Henry với mảnh đất này.
Anh muốn cô và anh khinh thường bản thân mình vì sự mềm yếu này. Và
quỷ mới biết cô đã nghĩ gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.