TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 340

trên một cái ghế nhỏ.

Henry không thể chịu được. Cô không quan tâm anh đã bỏ rơi cô ngay

sau khi về lại Cornwall. Cô không quan tâm anh đã thô lỗ kinh khủng với
mình đêm qua. Cô thậm chí không quan tâm anh không yêu cô đến mức có
thể từ bỏ người tình.

Suy nghĩ duy nhất trong lòng Henry là cho dù thế nào cô vẫn yêu anh, và

cô không thể chịu nổi khi thấy anh không thoải mái. Cô đến chỗ anh ngồi,
đặt tay cô dưới tay anh, và kéo mạnh. “Lên nào, Dunford,” cô lẩm bẩm, cố
nâng anh đứng dậy.

Mắt anh nhấp nháy buồn ngủ. “Hen?”
“Đến giờ lên giường Dunford.”

Anh cười toe toét, “Em đến rồi?”
Trái tim cô nghiêng ngả. “Em... à... không, Dunford, em thay quần áo

rồi. Em... à... có việc phải làm. Phải, có việc.”

Cứ nói tiếp đi, Hen, kẻo mày lại nhảy lên giường với anh ấy mất.

Anh bỡ ngỡ nhìn, và nghiêng về phía trước như say rượu “Tôi có thể hôn

em không?”

Henry nuốt khan, không chắc anh đã thức chưa. Trước đây anh cũng đã

hôn cô khi ngủ; có hại gì nếu làm lại lần nữa nhỉ? Và cô muốn đến chết đi
được... muốn anh đến chết mất.

Cô rướn người và đặt môi mình vào môi anh. Cô nghe thấy anh rên rỉ,

rồi vòng tay ôm lấy cô, hai tay sục sạo trên lưng cô.

“Ôi, cô nàng tinh ranh,” anh rên lên. Nếu anh vẫn ngủ, cô nghĩ, ít ra lần

này anh đã gọi đúng người. Ít ra anh cũng muốn cô. Ít ra bây giờ anh muốn
cô. Chỉ cô mà thôi.

Trước khi cô kịp nhận ra, cả hai đã ở trên giường, và cảm giác như thể

thiên đường đã rơi xuống phòng ngủ và bao bọc họ trong vòng tay hoàn
hảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.