TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 342

không bao giờ trở thành người mà em cần được.”

Trái tim tan vỡ của Dunford bỏ qua câu đầu tiên cô nói và chỉ tập trung

vào câu thứ hai. Thái độ của anh chuyển sang lạnh lùng, và anh ra khỏi
giường để lấy quần áo. “Tốt thôi,” anh nói bằng giọng của một người đang
cố gắng để không bộc lộ cảm xúc. “Tôi sẽ về London ngay. Chiều nay, nếu
tôi sắp xếp được.”

Henry nuốt khan.
“Như thế đủ sớm với em chưa?”
“Anh... anh sẽ đi?” cô hỏi rất khẽ.

“Không phải em muốn thế sao?” anh gắt, bóng anh phủ lên cô như một

vị thần đầy nguy hiểm... và trần truồng. “Phải vậy không?”

Cô lắc đầu. Đó là một cử động rất nhỏ, nhưng anh đã phát hiện ra. “Vậy

em muốn cái quái gì?” anh quát. “Em có biết không?”

Cô nhìn chằm chằm vào anh trong câm lặng.

Dunford chửi thề. “Tôi đã chịu đủ các trò chơi nho nhỏ của em rồi,

Henry.

Khi nào xác định được mình muốn gì từ cuộc hôn nhân này, hãy nhắn

cho tôi biết. Tôi sẽ ở London, nơi những người tôi quen biết không cố xé
linh hồn tôi thành từng mảnh.”

Henry không cảm thấy cơn thịnh nộ đang đến. Nó xuất hiện trong cô thật

dữ dội và trước khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cô đã hét lên,
“Đi đi! Đi đi! Đi về London với người đàn bà của anh đi! Đi mà ngủ với
Christine đi!”

Dunford chết lặng, khuôn mặt méo mó và trắng bệch. Anh thì thào, “Em

đang nói đến chuyện gì vậy?”

“Em biết anh vẫn giữ nhân tình,” cô nghẹn ngào. “Em biết anh ngủ với

cô ta ngay cả khi chúng ta đã đính hôn, ngay cả khi anh thể hiện tình yêu
với em. Anh nói anh đi chơi bài với bạn, bởi... bởi vì anh sẽ không gặp họ
nhiều sau đám cưới. Nhưng em đã đi theo anh. Em đã thấy anh, Dunford.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.