TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 345

phải giải thích cho anh ấy hiểu. Mình phải làm thế..”

Cô đã ngồi dưới gốc cây hàng tiếng, nức nở đến khi cạn nước mắt. Và

sau đó, khi hơi thở đã lắng xuống, cô tự hỏi chẳng lẽ mình không xứng
đáng có cơ hội thứ hai. Mọi người ai cũng được phép học hỏi từ sai lầm và
tiếp tục phải không?

Và trên tất cả, cô nợ chồng mình sự thật.
Khi cô bước lên bậc thềm của ngôi nhà, cánh cửa bật mở trước khi cô

chạm tay vào nắm cửa.

Dunford.

Trông anh như một vị thần báo thù có chút rối bời. Lông mày anh kéo

thành đường thẳng, mặt đỏ gay, cuống họng đập liên hồi, và... áo sơ mi vẫn
chưa cài hết khuy.

Anh kéo cô vào sảnh trước một cách thô bạo. “Em có biết tôi đã nghĩ đến

cái gì suốt mấy tiếng vừa qua không?” anh quát tháo.

Không nói gì, cô lắc đầu.

Dunford bắt đầu giơ ngón tay lên đánh dấu. “Một mương nước,” anh hét

lên. “Em có thể ngã xuống mương nước. Không, đừng có nói gì, tôi biết em
thông thuộc mảnh đất này, nhưng em có thể ngã xuống mương nước. Một
con vật nào đó có thể cắn em. Một cành cây có thể rơi vào em. Em biết
đang bão chứ.”

Henry chằm chằm nhìn anh, nghĩ rằng mưa chút vậy khó mà thành bão

được.

“Còn những tên tội phạm nữa,” anh nói tiếp, “Tôi biết đây là Cornwall:

Tôi biết nơi đây là tận cùng trải đất, nhưng cũng có những kẻ phạm tội chứ.
Chúng sẽ không ngần ngại mà không... mà không... Chúa ơi, Henry, tôi còn
không dám nghĩ về việc đó nữa.”

Cô thấy anh cào tay vào mái tóc đã rối bù từ trước đó của mình.
“Tôi sẽ nhốt em ở trong phòng.”
Hy vọng bắt đầu nhen nhóm trong tim cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.