TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 53

“Có khi cô cần thêm áo khoác đấy,” Maryanne nói. “Ngoài trời lạnh

lắm.”

“Sẽ cần đấy,” Henry lẩm bẩm trong khi mặc quần áo. Bình thường cô

chẳng bao giờ dậy trước bảy giờ. Nhưng nếu cô định chứng minh cho
Dunford hiểu là anh không thích hợp với cuộc sống ở điền trang Stannage
thì cô sẽ phải phóng đại sự thật một chút. Cô bất chợt khựng lại. Liệu cô có
còn muốn anh rời đi nữa không?

Tất nhiên cô vẫn muốn. Henry sải bước đến chậu rửa và vốc nước lạnh

lên mặt, hy vọng nó sẽ khiến cô tỉnh táo hơn. Người đàn ông này hẳn đã cố
tình quyến rũ cô. Nếu anh thành công cũng chẳng sao. Vấn đề chỉ là nếu
anh ta cố tình thì vì sao? Ừ mà anh có thể muốn gì ở cô được chứ? Cô đâu
có gì mà anh cần đâu.

Trừ trường hợp Dunford biết cô đang cố đuổi anh đi nên tìm mọi cách để

cản trở việc này. Henry vừa nghĩ vừa kéo tóc ra sau và buộc túm đuôi ngựa.
Anh ta có vẻ chân thành khi nói là rất thích tuổi thơ của cô. Dẫu sao anh ta
cũng là người giám hộ của cô, dù chỉ trong vài tháng. Chắc đó là điều
những người giám hộ quan tâm. Nhưng anh ta có quan tâm thật sự đến
quyền giám hộ này không? Hay làm thế nào để anh ta có thể thu lợi được từ
tài sản mới được thừa kế này?

Henry rên rỉ. Thật buồn cười khi ánh nến có thể khiến cả thế giới trở nên

tươi đẹp như thế. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, cô lại có thể nhìn
thấy mọi thứ thật rõ ràng.

Cô khẽ hắng giọng. Ngoài trời vẫn còn tối. Nhưng cô vẫn nhận ra anh ta

đã làm điều gì đó, ngay cả khi cô không chắc đó là gì. Anh ta có điều gì bí
mật vậy? Henry rùng mình suy nghĩ đến điều này. Quyết tâm trở lại, cô đi
ủng, cầm nến và bước ra hành lang.

Dunford ở trong phòng ngủ chính, chỉ cách phòng cô vài cánh cửa phía

dưới. Henry hít sâu để lấy can đảm và gõ cửa phòng ầm ĩ.

Không có ai trả lời.

Cô lại gõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.