TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 90

Đúng lúc đó bà Trimble quay lại phòng. “Cô ấy đây thưa ngài.”
“Dunford?” Henry thò đầu vào.

“Thôi đừng xấu hổ nữa.”
“Hứa không cười nhé?”
“Sao lại phải cười chứ? Nào ra đây.”

Cô bước tới, ánh mắt tràn đầy hy vọng, sợ hãi và cả chế nhạo.
Dunford nín thở. Cô ấy hoàn toàn thay đổi. Màu vàng của bộ váy rất hợp

với cô, khiến tóc cô ánh vàng. Và những đường cắt của chiếc váy tôn lên
dáng vẻ ngây thơ của phái nữ. Bà Trimble đã thay đổi kiểu tóc của cô, tháo
bím tóc và búi lại trên đỉnh đầu. Henry lo lắng cắn chặt môi dưới khi anh
kiểm tra, ở cô toát lên vẻ đẹp của sự nhút nhát, hấp dẫn đến khó tin.

“Henry,” anh khẽ nói, “trông cô... trông cô....” Anh cố tìm từ nhưng

không thể diễn đạt nổi. Cuối cùng anh buột miệng: “Cô trông rất đẹp.”

Đó là điều tuyệt nhất mà mọi người từng nói về cô. “Ngài nghĩ vậy sao?”

Cô thở ra, thận trọng sờ vào chiếc váy. “Ngài thật sự nghĩ vậy sao?”

“Tôi biết mình nói gì chứ,” anh nói chắc nịch. Anh nhìn bà Trimble,

“Chúng tôi sẽ lấy nó.”

“Tuyệt. Tôi có thể mang cho hai vị xem một số mẫu thời trang nếu ngài

thích.”

“Đồng ý.”
“Nhưng Dunford,” Henry vội thì thầm, “đây là cho em gái ngài mà.”
“Làm sao tôi có thể mang chiếc váy này cho em gái khi mà nó hợp với

cô đến thế này.” Anh hỏi bằng giọng mà anh nghĩ là nghiêm túc. “Bên cạnh
đó, giờ tôi nghĩ, cô cũng cần có vài bộ váy mới.”

“Tôi đã lớn nhanh hơn những cái váy mà tôi có,” cô nói giọng tiếc nuối.
“Thế nên cô sẽ lấy nó.”
“Nhưng tôi không có tiền.”

“Đó là quà của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.