TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 92

Họ dùng một tiếng tiếp theo để chọn thêm hai chiếc váy nữa cho Henry,

một chiếc bằng vải ba-tit màu ngọc bích sẫm mà Dunford đã xem trước đó,
và một chiếc màu xanh lục mà bà Trimble khẳng định sẽ khiến đôi mắt xám
của Henry tỏa sáng. Chúng sẽ được mang đến điền trang Stannage sau một
tuần.

Suýt chút nữa Henry đã thốt lên rằng cô sẽ thấy hạnh phúc xiết bao khi

được trở lại làm một quý cô chính hiệu nếu thấy cần. Cô chẳng thể nào
tưởng tượng nổi sẽ có lúc mình muốn nói vậy, nhưng cô không còn bận tâm
về suy nghĩ phải đến Truro lần nữa. Cô không thích suy nghĩ rằng mình thật
nông cạn, đến mức một cái váy cũng có thể khiến cô hạnh phúc, nhưng cô
phải thừa nhận nó mang đến cho cô sự tự tin mới.

Với Dunford, giờ anh nhận ra một điều: Không cần biết ai đã chọn

những bộ trang phục thảm họa mà cô có, chắc chắn người đó không phải
Henry. Anh cũng biết một hai điều về thời trang cho phụ nữ, anh có thể
khẳng định sau khi xem xét sự lựa chọn của cô, gu thẩm mỹ của Henry khá
sang trọng, trang nhã, gần như khó có thể bới lỗi hay phàn nàn gì về nó.

Và anh nhận ra một điều: Nhìn thấy Henry hạnh phúc cũng khiến anh

hạnh phúc khó tin. Điều này thật kỳ diệu, thật sự kỳ diệu.

Lúc họ đi ra xe, cô không nói thêm điều gì cho tới khi họ đã ở trên

đường về nhà. Cuối cùng cô nhìn anh với đôi mắt thấu hiểu và nói, “Ngài
không có em gái, phải không?”

“Không,” anh nói khẽ, thật khó nói dối cô.
Cô im lặng một lát. Rồi cô đặt tay lên tay anh và nói, “Cảm ơn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.