TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 94

Dunford khịt mũi. “Tôi thấy hình ảnh cô ngất xỉu là cảnh tượng khó chấp

nhận,” anh gõ ngón tay trên bàn, giậm chân, huýt sáo vui vẻ, vỗ tay vào đùi
rồi lại gõ ngón tay lên bàn lần nữa.

“Ôi thôi đi!” Henry ném khăn ăn của mình về phía anh. “Đôi khi ngài

chẳng khác gì đứa trẻ to xác cả.” Cô đứng lên. “Đợi tôi đi lấy áo khoác đã.
Ngoài trời khá lạnh đấy.”

Anh đứng dậy. “A! Thật hạnh phúc khi cô ngoan ngoãn nghe lời.”
Cô lườm anh với ánh mắt nổi loạn để thay cho lời nói.
“Cười nào, Henry. Tôi sợ khi cô gắt gỏng lắm,” anh nghiêng đầu và cố

để trông giống một đứa trẻ đang hối lỗi. “Nói là cô tha thứ cho tôi đi. Làm
ơn. Làm ơn. Làm ơn...”

“Vì tất cả những điều tốt đẹp, ngừng lại đi,” cô cười. “Ngài phải biết tôi

chưa bao giờ tức giận chứ.”

“Tôi biết.” Anh nắm tay và kéo cô về phía cửa. “Nhưng cô có nhiều điều

thú vị khiến tôi kích động. Đến đây nào. Chúng ta sẽ biết thêm rất nhiều về
đất đai vào hôm nay.”

“Sao đột nhiên nghe như tôi vừa gia nhập quân đội vậy?”

Dunford hơi nhảy lên khi cố không giẫm vào Rufus. “Tôi từng là lính.”
“Thật sao?” cô ngạc nhiên nhìn lên.
“Ừm, ừm. Ở bán đảo.”

“Có đáng sợ không?”
“Rất sợ.” Anh mở cửa và họ bước ra ngoài trong ánh mặt trời rực rỡ.
“Đừng tin những câu chuyện cô nghe được về hào quang của chiến

tranh.

Phần lớn chúng rất kinh khủng.”
Cô rùng mình, “Tôi cũng nghĩ thế.”
“Ở Cornwall tuyệt hơn rất rất nhiều, như cô nói khi ở tận cùng của thế

giới, cùng làm việc với cô gái trẻ quyến rũ nhất mà tôi vui mừng được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.