TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 95

gặp.”

Henry đỏ mặt quay đi, không thể giấu nổi sự ngượng ngùng. Có thể

Dunford không có ý đó. Ồ, cô không nghĩ anh nói dối, anh không phải loại
người làm vậy. Có thể hiểu ý của anh theo cách đơn giản rằng họ là bạn,
rằng cô là bạn gái đầu tiên mà anh có thể thấy thân thiết. Và một lần nữa,
cô nghe thấy Dunford đề cập đến hai quý bà đã kết hôn là bạn anh nên nó
không thể được.

Tuy nhiên, anh có thể không cần khiến cô nuôi hy vọng. Như cô đã nói

trước đó, cô không phải mẫu phụ nữ mà đàn ông thích, nhất là khi họ có
mọi thứ để chọn lựa ở London.

Với tiếng thở dài, cô gạt những suy nghĩ đó khỏi đầu và làm mọi thứ đơn

giản hơn để tận hưởng một ngày mới.

“Lúc nào tôi cũng nghĩ đất đai ở Cornish là phải có những vách đá dập

dìu sóng vỗ và những thứ khác tương tự,” Dunford nói.

“Phần lớn là thế. Nhưng chúng ta ở gần trung tâm quận,” Henry đá một

viên sỏi trên đường đi, mục đích là đá thẳng để có thể tiếp tục đá nó khi đi
tiếp. “Dù vậy ngài cũng không cần phải đi quá xa để ra đến biển.”

“Tôi không hình dung ra được. Chúng ta nên sớm có một cuộc dạo chơi

đến đó.”

Henry đã rất hào hứng với viễn cảnh ấy và bắt đầu đỏ mặt. Để che giấu

phản ứng của mình, cô dán mắt xuống đường và tập trung vào việc đá viên
sỏi.

Họ đi dạo bình thản đến biên giới phía đông của khu đất. “Chúng ta có

một hàng rào ở phía này,” Henry giải thích khi họ đến gần bức tường đá.
“Thực ra nó không phải của chúng ta mà là của Squire Stinson. Vài năm trở
lại đây, ông ấy nghĩ rằng chúng ta đã lấn chiếm đất của mình nên xây bức
tường này để ngăn cách.”

“Thế chúng ta có làm vậy không?”
“Lấn chiếm đất của ông ấy ư? Tất nhiên là không. Nó còn kém xa điền

trang Stannage. Tuy nhiên bức tường cũng có tác dụng tuyệt vời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.