TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 49

Thái chợt nhìn quanh, và ngạc nhiên :
- Nhưng... còn mấy người kia đâu ? Mấy anh gì... Hướng, Giang, Văn nữa ?
- Hướng và Giang thi hỏng, đi lính rồi Thái ạ !
- Trời !
Thái kêu lên và lộ vẻ sửng sốt. Thái nắm lấy tay Đoan :
- Như vậy, chỉ có một mình Đoan đi thôi ?
Đoan cảm thấy nóng ở hai má, đáp nhỏ :
- Ừ, Đoan thấy nhớ... Thái, nên đến chơi.
Đoan biết Đoan vừa mới nói một câu không đúng với lòng mình nghĩ, nên
nghe thẹn vô cùng. Thái có vẻ hơi lấy làm lạ, nhưng Thái vẫn giữ nét vồn
vã :
- Đoan đi bằng gì ?
- Xe đò.
- Chao ơi ! Đoan gan quá ! Đi đường mệt không ?
Đoan càng bối rối hơn nữa, lắc đầu mỉm cười. Thái mời Đoan vào phòng
khách, và rót nước cho Đoan uống. Đoan vẫn ngồi ở chỗ cũ, kín đáo đưa
mắt nhìn quanh phòng. Vẫn không có gì khác lạ Đoan hỏi :
- Hai bác đâu rồi hở Thái ?
- Ba mẹ Thái dẫn các em Thái đi qua nhà dì dượng, ở gần đây, ăn giỗ.
- Vậy nhà chỉ có một mình Thái ?
Thái cúi đầu xuống, không nhìn Đoan, đáp nhỏ :
- Ừ ! Chỉ có Thái trông nhà.
Đoan thất vọng. Như vậy là không có Nguyễn về. Đoan thấy sự có mặt của
mình ở đây thật vô lý và vô ích. Vượt một đoạn đường xa, ngồi trên xe đò
cả mấy giờ đồng hồ để đi tìm một người không hiện diện ở nơi mình đến,
Đoan thấy Đoan thật khờ khạo, ngu ngơ. Thái hỏi :
- Đoan xin bác đi đến chừng nào về ?
Đoan thót ruột, nhìn đồng hồ trên tường thấy đã hơn mười một giờ trưa.
Đoan ấp úng :
- Đoan sẽ về ngay bây giờ.
- Kìa ! Sao Đoan gấp thế ?
Đoan cúi mặt không đáp. Đoan thấy mình thật tội nghiệp. Thái ngạc nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.