TÌNH BUỒN - Trang 117

- Cô không bệnh sao?
Nàng nổ máy, cho xe chạy, quay sang:
- Bây giờ thì hết bệnh rồi. Tôi chưa ăn cơm, đi ăn cơm với tôi nhé.
Hắn giật mình, hai tay sờ túi quần rồi ngập ngừng:
- Tôi không có tiền!
Nàng cười thích chí:
- Tôi mời.
Chiếc xe lao nhanh về đường Hoành Dương. Nàng xoay qua nhìn hắn. Một
cảm giác vui sướng dâng ngập lòng nàng. Nỗi vui sướng chẳng khác nào
con mèo khi bắt được con chuột. Hắn là thằng con trai mới ra lò, cằm
không có một cọng râu. Nàng thích chí hỏi:
- Cậu tên gì?
- Dương Hiểu Bạch
Xe bỗng chậm lại, nàng hỏi:
- Cái gì, cậu nói lại xem.
- Dương Hiểu Bạch.
Nàng híp mắt lại, nhấn thêm ga, vượt đèn đỏ một cách an toàn. Nàng hỏi:
- Cậu có chị em gì không?
- Có một người chị.
Nàng cười mỉa:
- Màu hồng buổi rạng đông?
Hắn không hiểu:
- Cái gì?
- Tôi đang nói tên chị của cậu.
- Dương Hiểu Đan.
Nàng gục gặc đầu. Xe đã chạy trên đường Hoàng Dương náo nhiệt và chen
lấn dưới ánh điện néon. Nàng rẽ sang đường Trung Huê, môi mím chặt,
mắt rực lửa phục thù. Xe đậu trước rạp hát Tân Sinh, nàng xoay qua nhìn
Hiểu Bạch hỏi:
- Cơm xong, chúng ta đi khiêu vũ nhé?
Hắn hơi bàng hoàng:
- Khiêu vũ, tôi không...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.