TÌNH BUỒN - Trang 120

anh đều không tha...
Chàng quát lên:
- Sương Sương!
Như Phong gỡ tay nàng ra nhưng lại càng bị siết chặt hơn. Chàng không
còn vùng vẫy nữa, chỉ dịu giọng hỏi:
- Em uống chi mà say quá vậy?
Nàng cười lớn:
- Em say à? Có lẽ! Em đã uống hết một chai rượu. Cái thằng khờ ấy trợn
mắt khiếp đảm nhìn em. Hắn chỉ uống bia để tiếp em. Ha ha, uống bia anh
nghe chưa. Màu hồng kia có sợ như vậy không? Được lắm, công bằng lắm.
Đời này có vay thì phải có trả. Màu hồng tiếp anh thì có màu trắng tiếp
em...
Chàng đẩy nàng ra chau mày hỏi:
- Em nói cái gì kỳ vậy?
Nàng càng nép sát vào người Như Phong:
- Anh còn dám đẩy em ra nữa hả? Ăn hiếp người ta vừa vừa vậy chứ. Em
lôi đầu anh xuống lầu bây giờ.
- Anh ăn hiếp em bao giờ đâu?
Nàng dậm chân quát:
- Anh ăn hiếp em, ăn hiếp em từ hồi nào đến bây giờ. Em giận anh, tức anh,
chưa bao giờ giận anh như hôm naỵ Em cấm anh không được ăn hiếp em
nữa.
Nước mắt nàng trào ra, bỗng nàng gục đầu xuống, cắn chặt cánh tay chàng.
Như Phong đau đớn nhưng không dám gỡ. Từ nãy giờ, Mộc Thiên đứng
dưới lầu trông lên, thấy vậy, ông vội chạy lên, ấn tay lên vai nàng la to:
- Con điên rồi hả? Sương, mau buông ra.
Như Phong nhìn Mộc Thiên lắc đầu rồi quay sang ngắm mái tóc huyền của
nàng mà nhỏ nhẹ hỏi:
- Đủ chưa em?
Sương Sương không cắn nữa nhưng vẫn gằm đầu xuống đất, nhìn vết cắn
trên tay Như Phong. Vết cắn tím bầm và rướm máu. Nàng từ từ ngẩng lên,
nhìn thẳng vào mặt chàng, đôi mắt nhòa lệ, nàng bỗng ôm choàng lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.