TÌNH BUỒN - Trang 122

nơi khác. Chắc cháu còn nhớ ngày mà dượng đưa cháu đến Đài Loan, cháu
mới lên mười. Dượng đã thương yêu cháu như con ruột của mình. Thì bây
giờ, nếu không được cái diễm phúc để có một con rể như cháu thì dượng
vẫn xem cháu là con dượng kia mà. Như vậy, nếu cháu lấy vợ, dượng sẵn
sàng cho cháu một căn nhà để làm lễ vật. Dượng không muốn nghe những
lời nói dọn nhà của cháu nữa. Còn việc xin nghỉ ở Thái An, dượng nghĩ
rằng đó là lời nói đùa của cháu lúc buồn đấy thôi.
Nói dứt lời, ông quay người lên lầu. Đi được mấy bước, quay đầu lại chỉ
vào cánh tay Như Phong bảo:
- Cháu đi thoa thuốc vào chỗ cắn đó đi. Dượng hy vọng Sương Sương đã
trút hết sự giận hờn và yêu thương cháu vào đó.
Trước khi lên khỏi cầu thang, ông còn quay đầu nói thêm:
- Dượng rất mong gặp người yêu của cháu.
- Dạ, chúa nhật này cháu sẽ đưa nàng đến đây để ra mắt dượng.
Rồi chàng cười sung sướng:
- Cháu cũng phải đến thăm gia đình nàng nữa.
- Sao?
- Gia đình nàng muốn gặp cháu.
- Hồi hộp không?
- Dạ hồi hộp lắm dượng.
- Cha nàng làm nghề gì?
- Dạ, làm công chức.
Mộc Thiên gục gặc đầu. Ông vừa đến phòng tắm thì gặp Sương Sương
bước ra. Tóc nàng đẫm nước, đôi mắt mơ màng. Bộ đồ ngủ màu dương
nhạt trông nàng càng buồn bã hơn. Ông dừng lại cột dây cổ áo cho nàng và
bảo:
- Con à, đi ngủ sớm cho khỏe. Cha hy vọng ngày mai con sẽ quên hết
chuyện buồn.
Giọng nàng càng xa vắng hơn:
- Thưa cha, ngày mai còn ngày mai nữa. Bao giờ chấm dứt được ngày mai
thì con mới chấm dứt được nỗi buồn. Mỗi cái ngày mai là một việc riêng
tư, tỉnh lại trong bần thần rồi lại bần thần nằm ngủ. Cha ơi, không bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.