TÌNH BUỒN - Trang 152

này nàng ta thi tú tài, nghe nói sinh viên đại học Trung Ương theo nàng như
đỉa đói. Nàng cũng khá dễ dãi, thường giao thiệp với sinh viên. Tao đã gặp
nàng hai lần rồi, nếu tụi mầy muốn tao giới thiệu cho.
Minh Viễn cản:
- Thôi quen biết làm gì?
La nhìn Minh Viễn gắt:
- Mầy là thằng sợ gái. Mầy không muốn thì tao giới thiệu cho Hiếu Thành
chứ có gì đâu?
Nói dứt lời La kéo Thành đi nhanh về phía trước và gọi:
- Phương Trúc, đi đâu vậy?
Người con gái dừng lại cười tự nhiên:
- Định đi xem kịch ở Quốc Thái, đi trễ thế này có lẽ hết vé rồi.
Thằng La ba hoa:
- Chúng tôi cũng đi xem kịch đây. Mời Trúc tháp tùng với chúng tôi cho
vui, chúng tôi có mua dư một tấm vé.
- Phiền các anh lắm.
Miệng cô ta nói phiền, thật ra trong lòng lại muốn đi chung, chỉ nhìn cái nụ
cười thản nhiên đượm vẻ sung sướng cũng đủ hiểu. Nàng nói thêm:
- Lý ra tôi cùng đi với mẹ nhưng vì bà bận không đi được. Mọi người đều
khen hay nên tôi phải đi một mình.
- Hiếu Thành và Minh Viễn, hai sinh viên xuất sắc nhất của trường Cao
Đẳng Mỹ Thuật.
Hắn nhe răng cười thích chí rồi thêm:
- Chúng siêng học lắm, không lười như tôi đâu.
Phương Trúc cười duyên với hai người. ánh mắt mơ màng mang đầy sắc
thái đa tình. Minh Viễn ít khi tiếp xúc với con gái, nên khi gặp thì mặt đỏ
bừng lên. Bởi vậy, đối diện với người con gái đẹp này, chàng ta càng luống
cuống hơn, không nói được lời nào. Hiếu Thành lên tiếng:
- Thôi chúng ta đi.
Bốn người đi thành hàng ngang. La bắt đầu tán tỉnh về vở Khuê Oán. Hắn
chưa xem bao giờ nhưng nói thao thao bất tuyệt như đã xem đâu hàng chục
lần không bằng. Nào đào chánh hay làm sao, kép chánh điêu luyện thế nào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.