TÌNH BUỒN - Trang 293

chúc tụng của bạn bè.
Khi mọi người đã về hết, Hiếu Thành một tay nắm tay Minh Viễn, một tay
nắm tay Phương Trúc, nhìn hai người mỉm cười rồi đặt tay Phương Trúc
vào tay Minh Viễn, ép mạnh cho hai tay sát vào nhau. Chàng nghiêm trang
nói:
- Nhơn duyên là việc tiền định, đừng phụ lòng nguyệt lão xe tơ, tôi thành
thật mong bàn tay của hai bạn nắm chặt nhau cho đến bạc đầu.
Nói xong, chàng cười và quay đầu đi nhanh. Phương Trúc nhìn theo bóng
chàng cho đến khuất rồi lấy khăn lau nước mắt.
Đôi vợ chồng mới cưới dìu nhau đi dưới ánh trăng mờ và giá lạnh để về Sa
Bình Bá. Phòng tân hôn của họ tại nhà Phương Trúc. Căn phòng của nàng
hôm nay cũng như mọi ngày, chẳng có gì khác ngoài chiếc giường lớn gồm
hai người nằm. Vừa bước vào nhà, vú già ra đón họ, bà nắm tay Phương
Trúc, mắt long lanh lệ, giọng run run:
- Chúc mừng cô!
Bà lại quỳ xuống trước mặt Minh Viễn, nước mắt lăn dài trên đôi gò má
nhăn nheo, vẫn giọng run run ấy:
- Vú cũng chúc mừng cậu!
Minh Viễn giật mình, vội kéo vú già dậy:
- Trời ơi! Vú làm gì vậy?
Vú già kéo vạt áo lau nước mắt, thổn thức nói:
- Cô còn nhỏ có nhiều lầm lỗi, mong cậu tha thứ cho cô.
Chàng gật đầu, nhìn vú già bằng tất cả thương hại:
- Vú cứ yên tâm.
Vú già thắp đèn xong, lau nước mắt nhìn Phương Trúc bảo:
- Khuya rồi, cô cậu nên đi nghỉ sớm.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Minh Viễn và Phương Trúc,
nàng đứng tựa bàn, cúi đầu nhìn bóng cây đèn in trên bàn. ánh đèn đã làm
mặt nàng đỏ ửng. Minh Viễn sẽ lén đến bên nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào
lòng, rồi gọi:
- Phương Trúc!
- Dạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.