TÌNH BUỒN - Trang 295

anh. Anh yêu em lắm. Nếu em không chê anh là người chỉ có hai bàn tay
trắng thì hãy bằng lòng lấy anh. Anh đã nói không muốn nghe chuyện quá
khứ ấy vì anh không bao giờ câu chấp, chỉ xem như không có gì xảy ra.
Phương Trúc vẫn lắc đầu:
- Không!
Chàng van nài:
- Em! Anh đã hết lời với em mà em vẫn không bằng lòng sao? Em không
chấp nhận cuộc hôn nhân này tức em không chút đoái hoài đến anh, trong
khi đó lúc nào anh cũng nghĩ về em, cũng sống vì em. Anh đã nói yêu em,
làm chồng em tức là làm cha của đứa con em. Anh sẽ nuôi nấng nó, săn sóc
nó như chính con ruột anh vậy.
- Không thể nào được như vậy, vì không có một lý do nào anh phải hy sinh.
Hy sinh cả cuộc đời và sự nghiệp của anh chỉ vì một người con gái không
còn...
Chàng nắm tay nàng vội ngắt lời:
- Hy sinh! Tại sao em lại nói thế? Anh nghĩ rằng đời anh không có diễm
phúc hằng lấy được em, nói khác đi là có người vợ như em. Và, anh lấy em
không pahỉ để giải quyết vấn đề quá khứ và hiện tại của em mà là vì yêu
em, khao khát được chung chăn gối với em.
Nàng cười chua chát:
- Anh! Anh là người tốt. Anh nói thế chỉ vì muốn cứu em, để tôn trọng cái
tính tự cao của em.
Nàng cầm tay chàng đặt lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình:
- Đến giờ phút này mà em còn tự cao tự đại gì nữa. Anh không chê em,
không khinh bỉ em thì sung sướng lắm rồi. Nếu anh thật tình yêu em, sẵn
sàng tha thứ những lỗi lầm quá khứ của em thì em nguyện suốt đời bên anh
để phục vụ anh.
Như vậy, nàng đã hai lần đính hôn, hôm nay lại sống với người thứ bạ Sự
đời mấy ai học được chữ ngờ. Mọi việc đều do bàn tay tạo hóa xếp đặt.
úp mặt vào mặt Minh Viễn, nước mắt nàng thấm ướt cả áo chàng. Minh
Viễn lật mặt nàng lên, lau nước mắt và an ủi:
- Đêm tân hôn sao em lại khóc? Nín đi em để mình tận hưởng đêm hạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.