TÌNH BUỒN - Trang 299

Ra khỏi Trung Ương, chàng qua đò để đến Cao Đẳng Mỹ Thuật tìm bọn
thằng La, tìm một hồi mới gặp được hắn, hắn há mồm kinh dị nhìn chàng,
chàng nắm chặt vai hắn như sợ chạy mất, thở hổn hển nói:
- Bạn cho tôi biết ba tháng rồi đã có những gì xảy ra ở đây?
Thằng La ngần ngại:
- Chuyện gì phải tự hỏi anh chớ?
- Hỏi tôi?
Thằng La lạnh nhạt:
- Phương Trúc và Minh Viễn làm lễ thành hôn rồi, chỉ thế thôi!
- Nhưng mà... tại sao?
Hắn tỏ vẻ khinh miệt:
- Tại sao?
Hắn lại nghiêm nghị nói:
- Mộc Thiên! Từ lâu tôi vẫn ái mộ anh vì cho rằng anh là một con người
tốt. Hôm nay cái tốt giả tạo ấy bị bại lộ, bởi sự lường gạt một người con gái
yếu đuối và trong trắng. Minh Viễn đã đến cứu vớt nàng. Anh phải buông
tha nàng để nàng được yên ổn sống, đừng xen vào phá hoại gia đình của
người khác, nhất là người ấy chính là bạn mình. Tôi xin thú thật với anh,
toàn thể chúng tôi hết sức bất bình cái vụ này.
Hắn vùng khỏi tay Mộc Thiên, đi một hơi chẳng thèm ngoái cổ lại. Mộc
Thiên đứng sững trước ký túc xá, toàn thân lạnh cóng như đang nằm trong
một phòng chất đầy đá.
Hiếu Thành lại đến vỗ vai chàng ra chiều thân mật:
- Thằng La cho tôi biết là anh đến đây. Mộc Thiên, việc đã xảy ra như vậy
sao anh còn trở lại Trùng Khánh làm gì?
Chàng thảng thốt nhìn Hiếu Thành:
- Mọi người đều ghép tội tôi nhưng ít nhất là phải cho tôi biết tội gì mới
được?
- Anh vẫn còn chưa biết à? Phương Trúc đến Côn Minh tìm anh mà anh
chưa biết sao?
Mặt Mộc Thiên cắt không còn chút máu. Chàng trợn mắt nhìn Hiếu Thành,
máu trong người như đang đông lại, chàng la lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.