TÌNH BUỒN - Trang 313

Trúc:
- Thưa bác, bác nỡ tàn nhẫn như thế được sao?
Bà không ngước đầu lên, giọng thật nhỏ:
- Cuộc đời là phải thế!
- Thưa bác, xin phép bác có thể cho cháu biết ngày xưa dượng cháu đã làm
nên chuyện lầm lỗi gì mà giờ này bác còn hận ? theo thiết nghĩ của cháu thì
rất có thể ngày xưa đã hiểu lầm nhau vì dượng cháu thật thà, chưa bao giờ
làm phật lòng một ai cả.
Bà đưa tay che miệng cười mỉa:
- Thật thà! tôi cho cậu biết, dượng cậu là một con người đạo đức giả, một
kẻ ngụy quân tử!
Như Phong đứng phắt dậy.
- Thưa bác, bác bằng lòng gặp dượng cháu không ? ở đời không có một
mối thù nào mà không hòa giải được.
Bà la lên:
- Không! không bao giờ tôi gặp ông ấy nữa!
Bà cũng đứng phắt dậy, mặt hầm hầm:
- Thế là đủ lắm rồi Cậu có thể về đi!
- Thưa bác...
Bà nghiêm giọng cắt đứt lời chàng:
- Đủ rồi, cậu không cần nói nữa.
Chàng miễn cưỡng gọi thêm:
- Thưa bác...
- Tôi đã nói đủ rồi, cậu nghe chưa? Tôi không muốn nghe một lời nào nữa,
cậu hiểu chưa?
Chàng lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Bà đứng thừ người như một cây trụ.
Mang giày xong, chàng quay đầu lại bà lần nữa.
- Bác là một người mẹ không có tình người!
- Thế à ?
Chàng vẫn còn nổi điên:
- Lạnh lùng và tàn nhẫn, Tôi thấy lạ, không hiểu sao Hiểu Đan tại sao lại là
con của bác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.