TÌNH BUỒN - Trang 336

thế thật lâu, nàng đến bên mẹ đặt tay lên vai bà sợ hãi gọi:
- Mẹ đừng khóc nữa mẹ!
Tiếng khóc của mẹ mỗi lần lớn lên thì nàng cũng cảm thấy rơm rớm nước
mặt.
Bà ngẩng đầu lên đưa cặp mắt ướt đẫm nhìn nàng và gắt:
- Tan học về con đi đâu? Có phải đi gặp Phong không ? phải không ?
Nàng sợ hãi:
- Thưa mẹ!
Giọng bà càng nghiêm khắc hơn:
- Phải không ? nói thật đi mau lên.
- Thưa mẹ.
- Nói mau.
Đan sợ hãi nhìn mẹ như một phạm nhân đang đứng trước vành móng ngựa.
Nàng gật đầu đáp thật nhỏ.
- Anh Phong đến trường tìm con.
Bà tức run lên:
- Tại sao con không nghe lời mẹ ? tại sao? tại sao?
Những ấm ức đầy ắp trong lòng bà nằm yên từ lâu hôm nay bỗng nổi dậy,
dồn hết vào bàn tay để tát lên mặt Đan hầu trút đi phần nào cho nhẹ bớt.
Nhưng rồi sau tiếng bốp vang lên bà nhìn thấy ở hai mắt Đan trợn to và
gương mặt thất sắc như chứa đựng một sự chống đối và đầy hoài nghi về
những giận hờn, phẫn nộ và đau khổ vẫn còn nặng trĩu trong lòng bà và làm
tim bà rơi xuống đất.
Mười tám năm rồi, không bao giờ bà đụng đến đứa con gái cưng một sợi
lông. Thế mà hôm nay bà lai đánh một tát tai nên thân như thế thì làm sao
không đau lòng!
Hai mẹ con sững sờ nhìn nhau, Cặp mắt Đan ướt đầm rồi thành hai vũng
nước. Nàng không khóc, cũng không biện minh cho hành động mình. Nước
mắt từng giọt rồi từng giọt rơi xuống tatamị Cái tát tai mạnh ấy dường như
không đem lại cho nàng sự đau đớn nào trên da thịt mà chỉ làm vỡ con tim.
Trúc bấy giờ đã hối hận sự hối hận như một kẻ sát nhân đang rơm rớm
nước mắt sau khi đã giết xong một mạng người. Bà tự hỏi tại sao con mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.