TÌNH BUỒN - Trang 342

nữa rồi lặng lẽ đi pha hai tách trà bưng lên phòng.
Trong phòng hai người ngồi cạnh bàn, mặt đối mặt lặng thinh không nói.
Mộc Thiên lấy thuốc ra hút, ông nhìn thấy gương mặt tiền tụy xanh xao của
bà làm ông phải nghẹn ngào không còn nói gì được.
Họ cứ mãi giữ bầu không khí yên lặng như thế đã khá lâu mà không có thể
mở miệng được Mộc Thiên muốn lên tiếng trước nhưng chẳng biết nói sao,
chiếc đồng hồ báo thức của Đức treo trên tường bỗng bật nắp ra, con chim
tí hon gật đầu kêu “cu cú, cu cú” làm hai người giật mình. Sự in lặng được
phá vỡ kể từ đó. Mộc Thiên lên tiếng.
- Mấy năm nay cuộc sống như thế này?
Nói xong Mộc Thiên mới thấy câu nói của mình quá trẻ con, chẳng lẽ phải
cần câu hỏi ấy với bà sao? Quả nhiên, trên môi Trúc nở nụ cười khinh bỉ để
đáp lễ cho ông. ánh mắt như rực lửa thù hận ném thẳng lên mặt ông khiến
ông càng thêm bối rối
Trúc hứ một tiếng rồi nói, giọng nói nghe chừng lạnh lùng và xa vắng lạ
thường.
- Cám ơn ông mấy năm nay nhờ phước đức của ông nhiều.
Mọi vật trước mặt ông bỗng mờ hẳn đi, ông phải đứng dậy mở cửa sổ để
tránh khỏi phơi bày sự xúc động của mình trước mặt Trúc. Đã 40 mấy tuổi
rồi mà ông còn lắm xúc động như một cậu con trai mới bắt đầu biết yêu
không bằng. Giọng nói và câu “nhờ phúc đức của ông nhiều” thật là tàn
nhẫn vô cùng! Mộc Thiên tựa người vào cửa sổ, hai tay nắm chặt chấn song
mong gió lạnh ve vuốt cái nỗi lòng nóng bỏng của mình cho bình lặng
xuống.
Trúc lạnh lùng hỏi.
- Ông còn gì để hỏi nữa không ?
- Trúc!
Câu hỏi của Trúc như muôn ngàn cây kim nhọn đang chích vào tim ông
khiến ông đau đớn vô cùng. Vứt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ ông tức tối nói
lớn.
- Trúc, xin em đừng nói với anh những lời như thế. Chúng ta hãy bình tĩnh
để mà bàn luận để kể nhau nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.