TÌNH BUỒN - Trang 357

Nàng gọi nhỏ.
- Mẹ!
Bà thở ra.
- Vậy thì mẹ sẽ bằng lòng cho con làm theo những gì con muốn.
- Ồ, mẹ.
Nàng ngước mặt lên, gương mặt lo âu và vui mừng lẫn lộn, lời nói ấy thật
ngoài sức tưởng tượng của nàng, nàng hoài nghi:
- Mẹ thật thế sao?
Bà đáp khẽ.
- Mẹ đã suy nghĩ lắm rồi. Phong là người thanh niên có tính kiên nhẫn và
chung tình Mẹ không còn có thành kiến như trước nữa. Con được tự do đi
lại với nó, đừng buồn nghe con.
- Ồ mẹ, mẹ.
Nàng bá nhanh vào cổ mẹ úp mặt đầy nước mắt vào má mẹ nói.
- Mẹ Ơi, mẹ tốt quá! mẹ thương con nhiều lắm.
Bà đẩy nàng ra:
- Thôi, đi ngủ đi để mai còn đi học. con còn phải lo thi vào đại học nữa đó
nhé.
Nàng luyến tiếc không muốn xa mẹ, hôn lên má mẹ một cái thật kêu rồi
nói:
- Mẹ cũng đừng buồn gì nữa nghe mẹ.
- Mẹ sẽ không buồn gì nữa. Bao nhiêu gút mặc trong lòng tự mấy năm đã
được gỡ hết rồi thì mẹ có gì đáng buồn nữa đâu. Mẹ chỉ sợ những thắc mắc
mớ khó giải quyết mà thôi. à, thôi con đi ngủ đi, để mẹ còn suy nghĩ nhiều
việc.
Nàng lo lắng nhìn mẹ:
- Đừng nghĩ trở lại cái thành kiến nữa nghe mẹ!
Bà cười rồi mắng yêu:
- Con này quỷ thật, đi ngủ đi. Nhớ đóng cửa kẻo lạnh đó nghe.
Đan ra khỏi phòng. Trúc mới ngã người lên giường bắt đầu suy nghĩ mọi
việc, Minh Viễn đi đâu giờ ngày vẫn còn chưa về ? Những lời nói của Mộc
Thiên vẫn còn văng vẳng bên tai bà, bây giờ đã rõ mọi việc, bà mới thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.