TÌNH BUỒN - Trang 358

hối tiếc vì đã phí gần nửa đời người để thù hận một chuyện thương tâm.
Tuổi trẻ bao giờ cũng nông nổi! Giá như ngày trước không có mù quáng
nghe lời người đàn bà ấy thì hôm nay sẽ ra sao? Bà mở mắt nhìn trần nhà
rồi nhắm lại. Nhắm lại rồi mở ra ba giờ mười, ba giờ hai mươi... trời sắp
sáng Minh Viễn chưa về ? cầu mong anh không có việc gì bất trắc xảy ra,
Anh về, em sẽ đem tất cả mọi việc kể lại cho anh nghe. Bà nhắm mắt lại rồi
ngủ thiếp lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, cả nhà im
phăng phắc. Bà ngồi dậy, cái mềm trên mình đã tuột xuống giường. Ai đắp
mềm cho bà ? Minh Viễn vẫn chưa về cơ mà. Bà ngồi ngay lại, lắc đầu cố
tìm sự tỉnh táo. Đồng hồ trên bàn chỉ đúng 9 giờ, như vậy đã quên làm thức
ăn sáng cho các con rồi, bà cất tiếng gọi.
- Đan!
Không một tiếng đáp lại.
- Bạch!
- Vẫn lặng thinh. Chúng đã đi học hết rồi sao? Bà đứng dậy, đến bàn thấy
một miếng giấy nhỏ chữ viết rõ ràng thật dễ thương.
“Kính mẹ.
Phần ăn sáng của mẹ con đậy trong lồng bàn. Cháo hơi khét ở dưới đáy
nồi, mẹ đừng trách con nghe. Cha vẫn chưa về. Hai con đi học.
Chúc mẹ ngon giấc.
Con của mẹ.
Đan”.

Trúc để miếng giấy xuống bàn, mệt mỏi ngồi vào ghế, Đan thật là đứa con
có hiếu biết ý mẹ và biết lo cho mẹ. Bà không còn cách nào để diễn tả hết
tình yêu của mình đối với con. Rất may suýt nữa bà đã cướp mất hạnh phúc
con mình. bà hai tay bóp trán suy nghĩ, bỗng đứng phắt dậy, Minh Viễn
đâu? Chưa bao giờ anh ấy bỏ nhà đi suốt đem như vậy!
Bên ngoài tiếng còi xe hơi vang lên rồi có tiếng gõ cửa thật mạnh. Ba
hoảng lên, hay là Minh Viễn đã xảy ra tai nạn gì rồi. Bà vội vàng chạy đi
mở cửa. Bên ngoài Hiếu Thành đang dìu Minh Viễn xuống taxị Ông ta say
mèm không còn biết đầu đuôi gì nữa.! Trúc hoàn hồn, thở ra nhẹ nhõm.
- Ồ, ảnh ở bên anh sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.