TÌNH BUỒN - Trang 363

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 39

Ánh nắng chói chang rọi vào phòng mang theo ngọn gió mát. Sương Sương
thức dậy dụi mắt nhìn vô số hạt bụi ly ty nhảy múa trong đường sáng chân
không. Mùa thu mà có mặt trời thế này là một ngày đẹp nhất. Nàng đưa tay
lên nhìn đồng hồ. Kim ngắn chỉ số mười, kim dài chỉ số hai, ngủ trễ đến
thế.
Tối qua về nhà, may cha có khách nên tránh khỏi một trận bố. Người ấy là
ai mà vào phòng cha như vậy? Nhưng thôi, ai cũng mặc nghĩ làm gì cho
mệt xác. Bây giờ muốn dậy cũng được muốn ngủ nữa cũng được, có làm gì
đâu mà phải lọ Cóc cần đi học, cóc cần chạy theo thời gian cơ mà. Cái gì
cũng cóc cần hết cả.
Ngáp dài một cái, nhìn bức tượng trên đầu giường, nàng cầm lên rồi muốn
ném xuống cho vỡ đi. Nhưng rồi nàng để xuống, lắc đầu cười buồn và lảm
nhảm trong miệng:
- Đập vỡ nó làm gì ? Bộ điên rồi sao? Nó không hề chọc quê cô cơ mà!
Nàng đến trước bàn phấn, ngắm nghía mình trong gương, sửa lại mái tóc
rối bù. Nàng lại nhướng mắt, thở ra rồi nói:
- Dường như vẫn thiếu một cái gì!
Nàng chỉ biết mình thiếu cái gì nhưng không rõ là thiếu gì và cũng chẳng
biết lý dọ Thay chiếc áo pull đỏ và quần tây đen, nàng đi vào phòng tắm
rửa mặt. Nhìn vào gương, nàng vẫn thấy mình thiếu cái gì, dĩ nhiên không
bao giờ giống bức tượng được!
Cả nhà im lặng như một nấm mồ hoang. Mọi người đã chết đâu hết rồi?
Nàng đẩy cánh cửa phòng cha nhìn vào, cha đã biến mất. Đi ngang qua
phòng Như Phong, nàng dừng lại lắng tai nghe, bên trong vẫn im như tờ.
Có lẽ anh Phong đã đến sở, giờ này đâu phải giờ ở nhà như nàng. Mỗi
người đều có một công việc, một nhiệm vụ để làm, chỉ có nàng là ở không
như bị loài người ruồng bỏ. Suốt ngày không biết làm gì để giết thì giờ. Giá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.