TÌNH BUỒN - Trang 79

Phong béo mạnh, ngơ ngác nhìn chàng đang phóng xe ngoài đường. Chẳng
hiểu gì cả, hành động của Như Phong chẳng khác nào đem nàng bỏ vào
một hang động mịt mù bóng tối. Chưa bao giờ nàng thấy Như Phong có sự
thay đổi khác thường như vậy. Mới khi nãy buồn như rệp, bây giờ lại vui
như người vừa được của, phải chăng chàng đã điên rồi? Một lúc sau, nàng
như người vừa tỉnh giấc quay người lại thì bắt gặp Mộc Thiên đang chăm
chú nhìn mình ra chiều suy nghĩ và lo lắng. Nàng nhìn cha nhún vai hỏi:
- Cha chẳng hiểu ảnh tí nào, chắc thần kinh bị mát rồi thì phải. Ngày
thường, dù trời có sập ảnh cũng phớt tỉnh cơ mà.
Mộc Thiên không đáp, im lặng nhìn con. Ông đang suy nghĩ, cái giọng nói
non nớt của người con gái trong điện thoại khi nãy. Hẳn là một con bé còn
nhỏ hơn Sương Sương nữa là khác, thế sao Như Phong mê chết đi như vậy,
mê đến nỗi bỏ hết ba cô gái khác, chẳng hạn như Đỗ Nị Một việc không thể
lường được, nhưng đã quá hiển nhiên. Kinh nghiệm trường đời cho ông
biết đã có lắm thay đổi nơi con người của Như Phong, không thể lầm lẫn
được.
- Thưa cha, cha đang nghĩ gì vậy?
Sương Sương cắt đứt giòng tư tưởng của Mộc Thiên. Ông nhìn nàng, đôi
mày vòng nguyệt, cặp mắt lớn long lanh, chừng ấy không đủ đẹp, không đủ
để một người con trai thương được sao? Việc đời thật éo le, lòng người đâu
phải muốn là được! ông thở dài đáp:
- Cha đang nghĩ về Như Phong.
- Như Phong thế nào vậy chả Gần đây trông ảnh kỳ cục ghê vậy đó. Lúc thì
thở ra, lúc thì cười nức nở, lại làm những bài thơ lạ lùng...
Mộc Thiên lắc đầu:
- Lạ lùng! Chẳng có gì lạ lùng cả, đó là chứng bệnh thông thường của
những kẻ biết yêu và bắt đầu yêu.
- Cha nói gì vậy?
- Cha nói Như Phong đang yêu.
Nàng trố mắt nhìn cha không tin:
- Đang yêu? Anh Phong mà đang yêu, ai vậy cha?
- Với cô gái vừa gọi điện thoại đến đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.