TÌNH BUỒN - Trang 87

đã già rồi, muốn giao trọng trách ấy lại cho cháu để dượng lo việc hưởng
nhàn của tuổi xế bóng. Bởi vậy, nếu cháu không có ý định xuất ngoại,
dượng mong cháu dành nhiều thì giờ để chú tâm vào công ty, thường xuyên
thị sát xưởng dệt. Dượng hy vọng trong hai ba năm sau, cháu sẽ là người
cột trụ của công ty.
Chàng nhíu mày nhìn Mộc Thiên:
- Thưa dượng xin phép dượng cho cháu được nói lên sự thật của lòng cháu,
mong dượng đừng buồn.
- Cháu cứ nói.
- Cháu không bao giờ mơ ước được nhận cái trọng trách ấy. Nói đúng hơn
là không thích.
- Tại sao?
- Cháu đã chán ngán cái cảnh tranh giành tiền bạc ở chốn thương trường
lắm rồi. Hơn nữa, cháu đã theo học ngành văn chương, nên đối với việc
thương mãi, dệt vải chẳng đem lại chút hứng thú nào cho cháu. Mấy năm
qua sở dĩ cháu làm việc ở công ty chỉ vì nhận thấy dượng cần đến cháu.
Cháu cứ mơ ước một ngày nào đó, khi Sương Sương đã lấy chồng chừng
ấy...
Mộc Thiên liền ngắt lời chàng:
- Cháu đừng vội, cháu không nghĩ gì về cái tài sản khổng lồ này của dượng
sao?
Như Phong cười khẩy:
- Cháu nghĩ lắm chớ, vì nếu bảo không thì dượng sẽ cho rằng cháu là thằng
nói khoác. Tuy nhiên, thưa thật với dượng là cháu không bao giờ nuôi cái
tham vọng kế vị ấy, vì gia tài này thuộc về Sương Sương kia mà.
Mộc Thiên trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thuộc về Sương Sương và thuộc về cháu, không phải một thứ sao?
- Dượng nói gì, cháu không hiểu?
- Dượng muốn nói nếu cháu và Sương Sương trở thành vợ chồng.
Như Phong tròn xoe mắt nhìn Mộc Thiên. Ông vẫn ung dung nhả từng
ngụm khói lớn. Chàng ngạc nhiên hỏi:
- Dượng lại đùa với cháu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.