TÌNH BUỒN - Trang 97

- Chưa hoàn thành được bức nào, cứ vẽ lở dở lại xé.
- Có bớt gây gổ không?
Bà lắc đầu, cười đau khổ. Hiếu Thành nhìn Phương Trúc định nói gì nhưng
lại thôi. Ông đảo mắt quanh phòng, uống hai hớp trà rồi hỏi:
- Phương Trúc, chị không còn cách nào để cải thiện mức sống gia đình sao?
Phương Trúc ngẩng lên, giọng tuyệt vọng:
- Cải thiện? Cũng tại anh đề nghị vẽ lại để cải thiện mức sống gia đình, nào
ngờ càng đem lại sự rối ren thêm. Tranh thì chẳng được bức nào mà chỉ
thấy sự làm hùm làm hổ của ảnh một cách vô cớ. Ngay cả các cháu cũng
không dám về nhà. Cải thiện đâu có dễ dàng? Tánh của ảnh...
Hiếu Thành vội chen vào:
- Theo tôi thấy thì chị nhịn Minh Viễn quá. Chính vì sự nhịn nhục thái quá
ấy mà ảnh được nước chớ gì?
Bà lại thấp giọng:
- Lỗi ấy cũng do tôi mà ra. Tôi là nguyên nhân đưa đến sự dở dang sự
nghiệp của ảnh. Thế nên, tôi đành gánh chịu chứ còn biết làm gì hơn.
- Chị nói thế sao được, chị thử nghĩ xem, lúc trước...
Phương Trúc đưa ngón tay lên miệng:
- Suỵt, đừng nói nữa sợ Hiểu Đan nghe lén.
Hiếu Thành đành bỏ dở lời mình, im lặng nhìn Phương Trúc. Một lúc lâu
bà nói thật khẽ:
- Lần đầu đến đây, anh bảo cũng có một người cùng ở Đài Loan, ai vậy
anh?
Hiếu Thành đờ người ra, cắn môi suy nghĩ. Ông nhìn Phương Trúc ngập
ngừng:
- Không, có ai đâu. Tôi nghe nói thằng La hiện ở miền Nam, Bình Đông
hay Gia Nghĩa gì đó, đang sống bằng nghề buôn bán.
Phương Trúc thở ra thật mạnh. Câu hỏi mà bà đã nuôi dưỡng tự bấy lâu
trong lòng bây giờ đã được giải đáp xong khiến bà nhẹ nhõm cả người. Bà
ngước lên cười:
- Thì ra anh La, ảnh vẫn khỏe chứ? Ảnh buôn gì vậy anh?
Hiếu Thành lo âu, không dám nhìn thẳng vào mặt Phương Trúc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.