TÌNH CÁT - Trang 87

thẫn thờ nhìn xuống dưới xuôi. Mày không về được đâu. Về, thế nào người
ta cũng bắt trở lại. Bắt cặc tao. Tao về nuôi em tao, bắt sao mà bắt.

Hoàng hết nói. Một khi thằng Béo đổ lì ra rồi, trời thua. Hoàng móc túi

còn ba đồng, đưa cho nó. Cầm lấy! Thằng Béo gạt đi, nghĩ sao nó lại cầm.
Mày nói Xê Trưởng tao mượn cái đài, mai mốt hòa bình tao trả gấp đôi.
Tao cần tiền làm cái lều cho em tao ở. Thằng Béo đứng dậy ôm đài cúi mặt
đi, không thèm chào Hoàng. Được vài bước nó vùng chạy. Thằng Béo chạy
như trâu càn, chỉ thoáng chốc mất hút.

Hoàng ngồi yên lòng rỗng không, không thương không ghét không gì

hết.

*
Rừng đang chiều, oi nắng. Ở đâu đó có tiếng gì rin rít. Xa lắm có ai đó

đang kêu, nghe như tiếng mắc họng. À... tiếng chim, không phải tiếng
người. “Đi... soạn cho hết!” Ngóc ngách nào của cuộc chiến cũng có tiếng
chim ấy nhắn nhủ. Tiếng nhắn nhủ vu vơ lại dễ làm mềm lòng những người
lính xa nhà.

Hoàng nằm ra dưới tán cây gì rất to, to lắm, cỡ ba người ôm chứ chẳng

chơi. Một cây này xẻ ra làm được vài cái nhà. Giá nhổ được cây này về
cắm trước mặt thằng Béo nhỉ. Cái Orionton chỉ đổi được gạo ăn, làm sao đủ
để dựng nhà. Thằng Béo hoang đường rồi.

Nó về tới đâu rồi nhỉ? Chạy kiểu đó chắc ra đến bìa rừng. Có khi bị

người ta tóm cổ rồi cũng nên. Ngu lắm. Nó không biết tòa án binh xử tội
đào ngũ thế nào đâu. Tước xong quân tịch người ta lột hết áo quần, cho
mặc mỗi quần đùi điệu đi cuối làng đến đầu làng, lại tráo ngược lại, từ đầu
làng đến cuối làng. Đói rét còn chịu được chứ nhục nhã nào có ai kham nổi
đâu.

“Đi... soạn cho hết!”
A, chim ở trên tàng cây. Chim gì kì quặc, chỉ nghe nó kêu không thấy

bóng nó bao giờ.

“Đi... soạn cho hết!”
Nó bay về xuôi đấy. Hoàng háo hức lần theo, mặt vác lên những tán cây

rừng cứ thế mà đi, đi mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.