TÌNH ĐẦU HAY TÌNH CUỐI - Trang 325

với nó. Nhưng cậu ta chưa bao giờ có cá tính. Cậu ta dựa vào người xung
quanh để xác định mình là ai. Cho tới khi gặp con, cậu ta hầu như chẳng
đọc gì. Con là người khiến cậu ta có hứng thú với âm nhạc, khiêu vũ, nghệ
thuật - thậm chí là những sự kiện hằng ngày. Cách cậu ta hấp thu phẩm chất
của người khác giúp cậu ta thành một diễn viên giỏi, nhưng không biến cậu
ta thành một người chồng tốt.”

Đây hầu như chính là điều Bram từng nói.

“Bố chưa bao giờ tiêu hóa nổi cái cách con hành xử lúc ở cạnh cậu

ta,” ông tiếp tục, “như thể con biết ơn vì cậu ta đã chọn con, trong khi đáng
lẽ phải là ngược lại. Cậu ta đã hấp thụ mối quan hệ ấy. Cậu ta đã hấp thụ
con - tính hài hước của con, sự tò mò của con, cách con sống thoải mái với
mọi người. Những thứ đó không tự nhiên đến với cậu ta.”

“Con không thể tin nổi... Sao lúc trước bố không nói gì cả? Sao bố

không nói với con bố cảm thấy thế nào về anh ta?”

“Bởi vì mỗi lần bố thử, con lại xù lông lên. Con tôn thờ cậu ta, và

chẳng điều gì bố nói có thể thay đổi được điều đó. Chúng ta đã có đủ căng
thẳng vì sự nghiệp của con rồi. Chỉ trích cậu ta thì được cái gì, ngoài việc
càng khiến con bực bội với bố hơn nào?”

“Lẽ ra bố nên thành thật. Con đã luôn tin rằng bố quan tâm đến anh ta

hơn cả đến con.”

“Con thường nghĩ xấu nhất về bố.”

“Bố đã trách con về vụ ly dị!”

“Bố chưa từng trách gì con. Nhưng bố trách con vì đã cưới Bramwell

Shepard đấy. Trong tất cả những chuyện ngu ngốc trên đời...”

“Dừng lại. Đừng nói gì nữa.” Cô ấn ngón tay vào thái dương. Cô thấy

nó cứng lên. Bố cô đang nói với cô sự thật, hay ông đang cố viết lại lịch sử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.