chỉ là một tình bạn tuyệt vời, nhưng - anh không biết làm sao để nói điều
này.” Một tấm vải bạt bay phần phật trong gió. “Có thể anh đã... yêu em.”
Cô chằm chằm nhìn anh.
“Mỉa mai thật, phải không. Đúng lúc em thoát được khỏi anh, giờ anh
lại ở đây... ước gì em không thế.”
“Tôi không tin anh.”
“Cái lời nói dối về Jade. Có gì đó tuyệt vọng trong nó, phải không?
Anh nghĩ mình đã không muốn... thú nhận những gì anh đang thực sự cảm
thấy.”
“Anh đang thực sự cảm thấy gì, Bram? Anh sẽ phải nói thẳng điều ấy
ra bởi vì tôi không nắm được nó.”
“Em biết anh đang nói gì mà.”
Rõ ràng là cô đã phát ngấy những câu lập lờ của anh bởi vì cô quay đi
và hướng đến cầu thang.
“Chuyện đã bắt đầu ngay nơi này, em biết đấy,” anh nói với theo cô.
“Không phải mười lăm hay mười sáu năm trước trong thời Skip và Scooter,
mà là ở ngay đây trên ban công nhà Trev ba tháng trước. Em và anh.” Cô
dừng lại ở đầu cầu thang và nhìn xuống chỗ anh. Anh bước hai bậc một để
đến chỗ cô. “Kể từ lúc chúng ta thức dậy trong phòng khách sạn ở Vegas,
chúng ta đã lên vòng đu quay khổng lồ điên cuồng này.” Một luồng gió thổi
bay một tờ báo khắp ban công. “Anh vẫn nghĩ em là người bạn tốt nhất mà
anh từng có, nhưng giờ anh biết nó không chỉ là tình bạn.”
“Nó là tình dục.”
Anh cảm thấy một tia tức giận. “Chắc chắn rồi, nó là tình dục, nhưng
đó không phải tất cả. Chúng ta không cần giả bộ với nhau. Chúng ta... hiểu
nhau.” Anh xông tới, ép ra những lời tiếp theo dù anh ghét chính mình vì