TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 135

thể bắt chước rất nhanh đấy, đừng có làm tấm gương xấu cho con, trên ti vi
có rất nhiều trẻ con học điều xấu như thế đấy…”

Được rồi, được rồi, tôi đúng là phát sợ thằng bé. Các bậc phụ huynh

đều lo lắng con cái mình không được thông minh, nhưng con cái quá thông
minh cũng là một ác mộng. Tôi khuyết điểm đầy mình, đứng trước thằng bé
tôi chẳng có cái oai của người lớn gì cả. Bố nó đã làm tôi nhiều phen đứng
tim, nó cũng làm tôi bao phen khiếp vía, tôi nghi ngờ liệu có phải tên mình
không nên mang thêm chữ “Diệp”? Mang thêm chữ đấy là một đi không trở
lại. Tôi đành tìm một bãi cỏ sạch để đặt lưng, ngước mắt nhìn lên bầu trời
ngẫm nghĩ mà lòng buồn man mác.

Dường như Diệp Lê rất sợ cái vẻ im lặng bất động của bà mẹ xinh đẹp

này nên vội vàng bò bào lòng tôi giả vờ ngoan ngoãn: “Mẹ, con yêu mẹ.”

Tôi chỉ lạnh lùng “Ừ, ừ” hai tiếng, những bác sĩ giỏi trên thế giới này

đều là những người giữ được lập trường vững vàng trước sự tấn công ngọt
ngào của giai cấp vô sản.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, con nói thật đấy.” Diệp Lê ôm lấy mặt tôi thơm lấy

thơm để, ánh măt hàm chứa một nụ cười, “Con yêu mẹ nhất trên đời, con
yêu mẹ vô cùng.”

Trong phút chốc tôi chợt lặng người đi, khuôn mặt này sao lại giống y

đúc, như bức tượng thu nhỏ của người ấy, miệng liên hồi nói với tôi, con
yêu mẹ nhất trên đời, yêu? Yêu cái gì? Hình như… tôi chưa bao giờ nghe
người ấy nói câu này. Anh chỉ nói sẽ nhanh thôi. Như thế nào là nhanh, thế
nào là không nhanh, thực chất chỉ là đùa giỡn với tôi mà thôi, hình như
trong trái tim lạnh lẽo của tôi đang nhỏ những giọt nước mắt, cảm xúc như
chợt vỡ òa.

Tôi ôm mặt khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.