TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 141

con người anh đều là thiên tài, giỏi tới mức sắp hóa thần tiên rồi. Con trai
đúng là càng lớn càng coi trọng hư vinh, chẳng trách lúc nào người ta cũng
hoài niệm về tuổi trẻ đã qua.

Còn anh thì sao, Diệp Bổng, phải chăng anh cũng đã thay đổi rồi?

Ý thức được mình đang nhớ Diệp Bổng tôi tự hành hạ mình một chút,

gọi điện cho quân sư quạt mo của mình.

Quân sư Hà có lẽ đang rất bận bịu, chuông điện thoại đổ một hồi dài

mới nhấc máy, “A lô, cô chủ, sơn nữ không phải đã trở về quê hương nhận
tổ tông rồi sao, xa như vậy còn cho triệu nô tỳ có việc gì?”

“Thôi thôi, cái kiểu xưng hô này làm bỉ chức thấy ớn lạnh, bỉ chức hỏi

một chút, trưa mai bỉ chức mang theo lão phu nhân và tiểu thiếu gia tới bến
xe, cô nương có thể bớt chút thời gian vàng bạc đến đón bỉ chức không?”

“… Ta vừa nhận được một công việc của nhà xuất bản, thế lão quản

gia Hạ Văn Kỳ của nhà ngươi đâu?”

“Đừng nhắc đến tên Hạ Văn Kỳ ấy nữa, hắn ta đi phá án với ông bạn

cảnh sát ở nơi khác rồi. Chính là vụ án bắn người ở công viên ấy, hắn ta
bảo đấy là kiểu tội phạm tiêu biểu cho phần tử muốn báo thù xã hội, cho
nên nhất định sẽ gây án lần sau, mục tiêu chắc chắn là ở khu công viên
đông người của các thành phố lân cận… dù sao thì anh ta cũng nhạy cảm
đi…”

“Thế được rồi, mình đi đón bạn.” Kha Hạnh Hương bỗng hỏi: “Quả

Quả, cậu có vẻ không vui?”

“Ồ, bạn ngửi được mùi buồn của mình à?”

“Đang chửi đểu tôi hả?” Hạnh Tử mắng tôi một câu, “Không nói vòng

vèo nữa, mình còn có hẹn với tiên sinh Thiên Thần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.