TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 143

Tim tôi bỗng dưng lạnh cứng: “Bác ơi, có chuyện gì vậy?”

Bác gái tới điện thoại cũng cầm không vững nữa, “Thằng Tuấn nó

bảo, Tiểu Lê biến mất rồi.”

“… Không!” Tim tôi như cắt ra từng khúc.

Trời tối dần, những người dân làng đi tìm Diệp Lê đã lũ lượt kéo nhau

về, vẫn bặt vô âm tín.

Trước kia ngọn núi này từng xảy ra chuyện, có một đứa trẻ sau khi học

xong lên núi bẫy lợn rừng, không cẩn thận rơi xuống hố bẫy của người dân,
cái hố vốn không sâu, cũng không cắm chông ở dưới, nhưng thật bất hạnh
cũng có một con lợn rừng rơi vào bẫy, đến khi người nhà tìm ra thì trong hố
chỉ còn lại một vũng máu, lục phủ ngũ tạng bị moi ra hết, con lợn rừng lúc
ấy vẫn còn quấn cái xác đến nát tươm.

Mẹ đứa trẻ ấy vì quá đau đớn mà hóa điên, suốt ngày chạy như điên

ngoài đường, cứ nhìn thấy đứa trẻ nào tầm từ bảy, tám tuổi là ôm lấy chạy
về nhà, đó là câu chuyện có thật. Bởi vì hồi nhỏ tôi đã từng bị bà bế đi một
lần, bị dọa đến hồn bay phách lạc, đến hét cũng cứng miệng hét không
thành tiếng.

Cứ nghĩ đến việc một mình thằng bé trong rừng sâu, đối mặt với muôn

vàn nguy hiểm, tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, muốn phát điên.

Tôi nhấc điện thoại, “Anh, em tự đi tìm.”

Đường Tuấn vội vàng giữ chặt lấy tôi, “Em không thông thạo ở đây,

nếu thêm một người lạc nữa thì còn rắc rối hơn. Em yên tâm, tìm không
thấy lại tìm tiếp, nhất định sẽ tìm ra.”

“Em yên tâm ư? Em làm sao yên tâm được? Sáng sớm ra khỏi nhà em

còn nói với Tiểu Lê có giỏi thì đừng quay về, có người mẹ nào thế này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.