TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 145

Tôi run run lật cuốn sổ điện thoại, trong giây phút ấy cả người tôi run

lên bần bật. Đúng vậy, người mà cả cuộc đời này tôi căm hận nhất, có lẽ đó
là Trác Nguyệt. Cô ta đã làm cho Diệp Bổng đau khổ, nhưng trong lòng
Diệp Bổng dù không thể thành người yêu thì cô ấy cũng là người quan
trọng nhất trong cuộc đời anh. Tôi ngưỡng mộ cô ta, tôi ghen tỵ với cô ta,
tôi căm ghét cô ta. Cô ta là người mà trong lòng tôi được xếp trong top 3
những người không được chào đón nhất.

Nhưng bỗng nhiên giờ lại trở thành vị thánh cứu thế, thôi, thế nào

cũng được, nào là đố kị, căm ghét, thế nào cũng được, chỉ cần đứa con trai
duy nhất của tôi bình yên vô sự thì trên đời này còn gì quan trọng hơn nữa?

Tu… tu... tu… tu…

Một hồi chuông dài vang lên, tôi lo lắng cắn ngón tay đến chảy cả

máu, tiếp đấy là một giọng nữ lạnh lùng, “Xin lỗi, số điện thoại mà quý
khách đang gọi hiện không liên lạc được…” Tôi ngồi phịch xuống, nhìn
chằm chằm vào nền gạch, hận một nỗi không thể bóp nát chiếc điện thoại
trong tay. Cứ như thế trong vài phút, có thể chỉ vài phút cũng có thể còn
nhanh hơn.

Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, bỗng tiếng chuông điện thoại reo, là

Trác Nguyệt!

“A lô, Quả Quả à? Lúc nãy tôi đang tắm…”

Sống mũi tôi cay cay, nấc lên thành tiếng, “Chị Nguyệt, chị Nguyệt

ơi…”

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói ngọt ngào bên kia đầu dây bỗng trở

nên lo lắng, “Từ từ nói cho chị nghe, đừng lo lắng.”

“Chị Nguyệt, chị giúp em một việc, tìm giúp em Diệp Bổng được

không? Em không tìm được em ấy, con trai em mất tích rồi… Đấy là con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.