TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 148

như chú mèo, vừa nhẹ nhàng, tinh tế lại nhạy cảm nhưng cũng biến đổi rất
linh hoạt.

Tôi cảm thấy nếu bắt tôi đứng đây chờ đợi hóa đá cũng không có gì là

không thể.

Trên vùng miền núi vốn yên tĩnh, lạnh lẽo này bỗng lóe lên ánh sáng

đèn pin, ba giờ sáng, trên đường thị trấn đã xuất hiện hai bóng đèn xe, tới
gần mới phát hiện ra là loại xe việt dã. Chiếc xe dừng trước mặt tôi, cửa xe
khẽ đung đưa, người đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt đáng ghét của Trác
Nguyệt, Diệp Bổng lái xe, anh mặc quần áo dân sự, có vẻ hoang mang, vội
vã chạy đến nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh lẫn lộn nhiều cảm xúc, tôi mơ hồ
cảm thấy không biết là sự thật hay ảo giác trong đôi mắt ấy ầng ậc nước.

“Em…” Bàn tay tôi cảm tưởng như bị bóp nát dưới tay anh, mắt anh

đỏ ngầu, “Tại sao em không nói cho anh? Tại sao em không nói sớm cho
anh biết! Đường Quả, em cảm thấy như vậy rất thú vị phải không? Em thật
là nhẫn tâm, đúng là em đã giấu anh! Nếu không xảy ra chuyện này em
định sẽ giấu anh cả đời ư?”

Anh đang trách tôi, hay… hay chính bản thân anh cũng đang sợ hãi?

Hóa ra Diệp Bổng cũng biết sợ, như vậy… tôi phải chăng nên hiểu Diệp
Bổng… anh, anh có niềm kì vọng đối với đứa trẻ này ư?

Diệp Bổng… thực ra em… tôi giơ tay ra định ôm lấy anh, xin lỗi, thật

ra em… em lúc nào cũng vẫn luôn nhớ anh… một cách điên dại…

“Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em! Tuyệt đối không bao giờ!”

Tay tôi buông thõng xuống, cuối cùng cũng chẳng còn chút sức lực

nào nữa. Tôi lấy hết sức đứng thẳng lên, chính tôi cũng thấy ái ngại với bộ
dạng của mình, cuối cùng tôi vẫn như một con ngốc khi đứng trước anh,
cuối cùng tôi vẫn là kẻ thất bại thảm hại. Tôi cố gắng che giấu tất cả cảm
xúc của bản thân, mặt cúi gằm xuống, bình tĩnh nói: “Còn anh thì sao? Cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.