TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 152

“Quả Quả, tôi biết cô không thích tôi, tôi nể tình cô còn trẻ tuổi, chưa

hiểu chuyện nên không trách cô, nhưng cô đã trưởng thành rồi, vẫn còn cư
xử như một đứa trẻ, cố chấp, như vậy chẳng phải là rất quá đáng với người
gọi một cái, vẫy một cái là chạy tới như tôi đây sao?”

Cô ta nói rất đúng, rất hợp lí cũng rất có khí chất, tôi thất vọng nhận ra

rằng về điểm này mình cũng không đọ được cô ta, không sai, tôi trẻ hơn,
xinh đẹp hơn cô ta, nhưng tất cả những vẻ bề ngoài ấy chỉ là phù du. Đâu
thể có ngày tận thế 2012 được, khi đã có một Trác Nguyệt như thế, những
người khác cũng chỉ là phù du.

“Chị Nguyệt, là tôi đã sai, xin lỗi, tôi không nên nói như vậy với chị,

nhưng tôi thật sự không muốn nhắc tới.”

Trác Nguyệt thở dài một tiếng.

Trong phòng không khí trở nên nặng nề, bỗng Trác Nguyệt lên tiếng

trước phá tan bầu không khí: “Mẹ nuôi luôn cảm thấy có lỗi với cô và Tiểu
Bổng, nếu như năm đó mà không sốt sắng mong Diệp Bổng ổn định thì hai
người sẽ không kết hôn nhanh như vậy. Bản thân bà cũng là người nhà của
quân nhân, bà biết cuộc sống thật không dễ dàng, nhưng chỉ vì sự ích kỉ của
bản thân bà đã vô tình đưa cô vào con đường cũ của bà, bà luôn nghĩ rằng
không thể có điều gì không hay xảy ra, nhưng cuối cùng chính bà lại hại hai
người. Mẹ nuôi luôn rất ân hận, nhưng bà vẫn hi vọng những ngày còn
lại… trong lúc bà còn sống Tiểu Bổng tìm được người con gái mình yêu để
yên bề gia thất… mà bà cũng chẳng còn mấy thời gian nữa…”

Tôi giật mình ngẩng đầu lên, cố gắng nuốt trôi những lời Trác Nguyệt

vừa nói.

Cái gì mà lúc còn sống? Cái gì mà những ngày còn lại?

Là một bác sĩ tôi khoog còn lạ gì những từ ngữ như thế này, bởi tôi

không phải chỉ nói với người nhà của một bệnh nhân những lời như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.