TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 180

Anh bèn nói đổ đi, “Thực ra đây là bí mật nghề nghiệp không tiện nói

ra. Nói chung là bọn khủng bố miền Tây kích động đồng bào bạo động,
trong lúc tiểu đội của anh hành động sơ suất nên bị bắt, trong hoàn cảnh ấy
mà anh chỉ bị xây xước chân tay không mất mạng là đã may mắn lắm rồi.”

“Thế nên anh mới quay về?”

“… Nói thế cũng đúng”, anh cười với dáng vẻ rất tự hào, “là anh tự

xin phép nghỉ, công việc của anh cũng nhàn lắm, bây giờ được mời đi huấn
luyện quân cũng tự thấy là đã có thành công rồi.”

Anh ấy chỉ nói đơn giản qua loa thế thôi nhưng tôi biết chuyện đấy

không hề đơn giản tí nào.

Một Diệp Bổng kiêu ngạo như thế những lúc bị đẩy vào hang cùng

ngõ hẻm thì tinh thần, suy nghĩ không thể giản đơn thế được.

Tôi tạm biệt anh, “Em phải về rồi.”

Anh cúi xuống nhìn tôi, đôi môi không hề động đậy.

Tôi có chút giận dỗi nói, “Anh còn muốn hôn em nữa không?”

Lần này thì anh bỏ tôi ra, nói thật là tôi cũng hơi thất vọng nhưng

không còn cách nào khác đành mở cửa đi về.

Buổi tối nằm trên giường tôi trở mình liên tục không sao ngủ được, tôi

gọi điện cho Hạnh Tử, giọng chị ấy vẫn còn ngái ngủ, “Cô nương ơi, cô thứ
lỗi cho nô tì được không, mấy ngày nay nô tì bận dịch sách, khó khăn lắm
mới chợp mắt được một chút…”

Tôi tâm sự, “Chị Hạnh Tử à, hôm nay em gặp Diệp Bổng đấy, em cảm

giác như ngọn lửa tình yêu trong em lại bùng cháy, vậy mà em tưởng nó bị
dập tắt từ lâu rồi không thể cháy lại được nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.