TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 182

Nói xong Hạnh Tử dập điện thoại cứ như vẫn còn đang chìm trong

mộng mị. Tôi không hiểu vì sao con gái càng lớn tuổi thì lại càng lạnh nhạt
như thế. Trước đây tình tính chị ấy nhẹ nhàng duyên dáng y như một cô
thôn nữ, từng cử chỉ đều rất ra dáng con gái một nhà tri thức gia giáo. Vậy
mà bây giờ mở mồm ra là nói cái kiểu thô lỗ ấy, chẳng khác gì một bà
chuyên gia tư vấn tình cảm khó ưa.

Con người này vừa khó ưa vừa đáng ghét.

Tôi nhắm mắt vào, ngọn lửa rừng rực trong lòng giờ tắt ngóm chỉ còn

lại là một đống đá lạnh vụn vỡ, bà chị đáng ghét này nói cũng đúng, chỉ tội
tôi học theo không nổi.

Tôi nằm ngẫm nghĩ, điều mà tôi muốn là con người anh, cũng là tình

yêu của anh. Suốt buổi tối hôm ấy tôi trăn trở với cái ý nghĩ luẩn quẩn ấy,
sáng hôm sau tôi đến bệnh viện với hai con mắt thâm quầng, thầy giáo nhìn
thấy tôi như vậy lại mắng cho một trận tơi bời, tôi đành ngậm ngùi chịu
mắng không hé nửa lời, ngoan ngoãn đi pha cho thầy ấm trà rồi đứng đó tạ
lỗi với thầy với bộ dạng vô cùng đáng thương.

Cuối cùng thì thấy cũng nguôi giận, “Quả Quả, thày không muốn

mắng con như thế nữa nhưng con cũng phải biết suy nghĩ một chút chứ, cứ
thế này mãi sao được.”

Tôi chỉ biết đứng đó cười trừ, không nói nửa lời.

Tôi biết thầy cũng chỉ nghĩ cho tôi mà thôi, ông lo tôi sẽ mắc sai lầm

nào đó. Làm trong cái nghề của tôi không bao giờ được phạm sai lầm, chỉ
cần một lỗi nhỏ thôi cũng có thể gây ra tai nạn, hại người và hại cả mình
nữa.

Nhưng đầu óc tôi thực sực đang rất lộn xộn, tôi nhớ Diệp Bổng đến

phát điên mà không biết nên làm thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.