TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 184

“Sao cái gì anh ấy cũng nói với anh thế nhỉ?” Tôi giận ra mặt, “Chẳng

lẽ không được sao? Thời trẻ người ta nông nổi, chẳng lẽ bây giờ không để
người ta thông minh ra tí nào à? Em cũng vốn không phải là con ngốc
chuyên đi theo đuổi người khác.”

“Thế tại sao em lại sinh Diệp Lê chứ?… Bọn anh nghe được chuyện

này cũng suýt ngất, em thật mạnh mẽ, cuối cùng thì anh cũng biết vì sao em
lại có biệt danh là phần tử khủng bố. Quả đúng là phần tử khủng bố có
khác, tính sát thương rất cao, tàn nhẫn với người và cũng tàn nhẫn với cả
mình nữa, chả trách thằng Diệp cứ dính lấy em.” Thẩm Tịnh lại huyên
thuyên nói kháy tôi, “Người ta nói vậy chỉ là nịnh em tí thôi.”

Lại nhắc đến phần tử khủng bố làm tôi nhớ lại những chuyện buồn

ngày xưa.

Tôi cũng đáp trả, “Ai cần anh nịnh chứ, mà anh Diệp đâu có dính lấy

em đâu, phải là em dính lấy anh ấy mới đúng. Anh và anh ấy là bạn chí cốt
của nhau thì chắc chắn phải là nói hộ nhau rồi.”

“Vậy anh có thể biết tình cảm của em dành cho Diệp Bổng có phải là

có ý đồ không?”

Tôi tức giận ra mặt nhìn anh ta, “Em thật buồn thay cho ông thầy giáo

văn cấp 1 của anh đấy, câu ấy mà anh dùng được trong văn cảnh này sao?”

Anh ta cười xảo quyệt, “Em giận à, chứng tỏ anh đoán đúng rồi nhé.”

Tôi chẳng buồn đáp lại anh ta, bắt nạt người khác vui lắm hay sao?

Cũng đúng, đương nhiên là tôi biết đi ức hiếp người khác như thể là rất vui.
Nên tôi mới không chịu bị cái tên chỉ được cái đẹp mã bên ngoài mà trong
đầu rỗng tuếch này đem lời xúc phạm. Trên đời này không ai có thể xúc
phạm tôi, không ai cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.