TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 208

kiểu cũ có mấy cây nến. Trên gường, hai ông bà ôm nhau cùng đắp hai lớp
chăn bông mỏng manh, đầu kề sát nhau, ngủ rất bình yên.

Tôi tiến lại định kiểm tra hơi thở nhưng Câu Tử ngăn lại, mắt đỏ lên,

lắc lắc đầu.

“Tôi đi báo cáo với đội trưởng Phó, bác sĩ Đường, đứa bé con nhà

đằng kia đang sốt, cô đi xem sao.” Câu Tử nói, “Mười lăm phút sau chúng
ta tiếp tục đi về hướng sáu giờ, qua ngọn núi này ở bên kia còn có người.”

Đôi khi bi thương có thể kích thích rất nhiều thứ.

Ví dụ như hi vọng, ví dụ như niềm tin.

Có lẽ vì quá lạnh, tác dụng của thuốc tê đã hết hưng tôi không hề thấy

đau, dù sao cả hai tay hai chân tôi bỗng nhiên nhanh nhẹn hẳn. Trèo lên
sườn núi tuy mệt nhưng mau là thuận chiều gió, được gió thổi đi, dịch não
như sắp kết thành băng.

“Này, chúng ta nói chuyện đi, tiếng gió nghe quái dị quá!”

Chương Ngư là người nói nhiều, “Được thôi, nói chuyện gì đây?”

Tôi nghĩ một chút, “… Nói về Diệp Bổng đi.”

“Không phải cô bảo không được nhắc đến anh ấy sao? Tôi không

muốn lúc về thành mớ rau cho Diệp Tử thái đâu. Cô có biết Diệp Tử vẫn
luôn luyện phi đao không, Tiểu Diệp Phi Đao, bách phát bách trúng.”

“Tay anh ấy đã lành chưa?”

“Haiz, nghe nói bị bọn đó bắt người làm con tin, suýt nữa lỡ mất việc

cứu người, hồi phục được như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Ban đầu khi mới
được điều đến chỗ chúng tôi làm giáo quan, nói thế nào nhỉ? Đừng nói việc
huấn luyện vác nặng đi việt dã, ngay chạy bộ cũng đã khó khăn. Nói ra một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.