TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 223

“Đầu óc em có vấn đề rồi! Em chán sống rồi hả?”

Nhìn gương mặt tím tái của Vu Nhã Chí tôi lại thấy phấn khích. Hất

túi ra sau lưng, tôi nói: “Nhà thơ nổi tiếng của Đường Quả nói rất hay, trên
núi xanh chôn đầy những tấm thân trung kiến.”

Vu Nhã Chí trừng mắt, tức đến không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi đi về

phía xe của Diệp Bổng, nước nóng tóe xuống đất nhanh chóng bị đông lại
thành cục. Tôi ném túi vào ghế sau, cậu thực tập sinh có lẽ bị cận nặng, thời
tiếp thế này lại không đeo kính được, nhìn bộ dạng nheo mắt của cậu ta
cũng thật dễ thương. Cậu ta rất nhiệt tình, “Xin chào, bác sĩ ngồi phía sau
nhé, ghế trước là của chị Trác.”

“Được, cảm ơn cậu, cứ gọi tôi là Đường Quả.”

“Tên của chị thật hay, ha ha, tôi là Lâm Lạc.”

Tôi lấy tay áo lau tấm cửa kính bị đóng tuyết, nhìn lại gần thì vừa hay

một đôi mắt to khác lại gần, hai phần trắng đen phân chia rõ ràng dường
như phát sáng, khóe mắt hơi cong lên, có thể thấy tâm trạng của chủ nhân
đôi mắt ấy rất tốt. Là Diệp Bổng, anh gõ lên tấm kính ra hiệu bảo tôi kéo
xuống.

“Tổ tông của anh ơi, tay có bị tê cứng không? Anh mang thuốc đến

này.”

“Không phải anh mặc kệ tôi rồi sao?”

Anh vươn người tới, hạ giọng nói với vẻ đáng thương: “Ai mặc kệ em,

là em cứ hay giận anh đấy chứ. Em xem đấy, em giận thì anh có gì tốt đâu,
giờ trên mặt em đang viết… cái đó, trước mặt mọi người anh không thể coi
thường quân kỷ được.”

“Trên mặt tôi viết cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.