TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 239

“Xót xa.” Tôi nói, “Xót từ tận tim đến mũi. Xót đến mức cơ thể lạnh

ngắt, muốn tìm nơi nào đó để chui vào, mùa đông thì càng khó chịu, chỉ
hận không thể như gấu ngủ đông. Diệp Bổng, em biết hết, em biết trước
anh từ lâu rồi.”

Nước trong nồi sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên che mờ gương mặt của

Diệp Bổng.

“Đường Quả, anh… anh có lỗi với em, anh không xin em tha thứ,

nhưng em có thể cho anh cơ hội để bù đắp không? Câu hỏi lần trước của
anh, em có thể trả lời không?”

Tôi cho bánh chẻo vào nồi, “Anh muốn nghe câu trả lời thế nào?”

Anh nói: “Em đồng ý ở bên anh.”

Tôi tựa vào bồn nước, nhìn anh cười, “Nếu em không muốn thì sao?”

Diệp Bổng mím môi, ánh mắt kiên định không hề có ý nhún nhường.

“Anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi nào em đồng ý.”

Tôi day day huyệt thái dương, rồi múc thêm chút nước lạnh vào nồi.

Bên ngoài trời tối dần, mặt trời đã lặn.

“Bánh này là do mẹ Hạ Văn Kỳ gói khi mùa đông, bà nói, mùa đông

ăn được bánh chẻo nhân ngọt thì tai sẽ không bị đông cứng.”

Diệp Bổng không hiểu tại sao đột nhiên tôi lại chuyển chủ đề, nín thở

nghe tôi nói. Tôi tắt bếp, vớt bánh ra dĩa rồi đặt lên tay anh. Đôi mắt Diệp
Bổng bị hơi nóng bốc lên làm mờ ảo, trên người anh ấy có mùi bọt cạo râu,
nhìn giống như cầm một bó lá trúc non.

“Diệp Bổng, em không chịu được nữa rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.