“Đến Tết là em đã hai mươi bảy tuổi, em có đứa con, già thêm chút
nữa là đàn ông tốt có hết bạn trai hoặc bạn gái rồi. Em không đợi được
nữa.” Tôi mỉm cười nhìn anh, “Diệp Bổng, chỉ cần anh ăn được bánh chẻo
nhân ngọt thì em sẽ ở bên anh, thế được không? Nếu không có thì đó chính
là duyên phận giữa chúng ta rồi.”
Diệp Bổng ngạc nhiên nhướn mày, “Em thế này là… coi mạng người
như cỏ rác!”
Đây là so sánh kiểu gì vậy?
Tôi lắc đầu, “Diệp Bổng, đây là số phận an bài.”
Anh cười cay đắng, “Anh nhớ hồi chúng ta mới quen, em đã nói, em
theo anh, chúng ta quen nhau là do số phận an bài.”
“Có lẽ là nghiệt duyên.”
“Ai nói nghiệt duyên không phải là duyên phận?”
Được rồi, nhiều khi tôi không thể hình dung được mức độ già mồm
của Diệp Bổng.
Tôi đành dùng tuyệt chiêu, “Anh sợ rồi đúng không? Anh cúi đầu
trước số phận?”
Anh nhìn chằm chằm dĩa bánh, kiên định cầm đũa lên, “Không, tuyệt
đối không!”
4.
Tôi khoanh tay vừa xem phim Hàn Quốc nhiều tập mà mẹ Hạ Văn Kỳ
và người đẹp Điền ngày nào cũng xem, vừa gặm táo thích thú nhìn Diệp
Bổng ăn bánh chẻo. Thì ra nhìn thấy hy vọng của người khác bị dập tắt lại
thú vị đến thế. Mỗi lần căn một cái bánh là sắc mặt anh lại nặng nề thêm