TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 242

trưởng thành mất cân bằng do bố mẹ ly hôn như trên ti vi hay mạng vẫn
nói.

“Tiểu Lê, con có thích nhà bố không?”

Nó cảnh giác, chần chừ một chút rồi trả lời thành thực: “Thích ạ.”

“Tại sao?”

“… Nhà bố rất to, có thể nuôi rất nhiều thiếu gia và công chúa. Bố nói

con có thể nuôi một con Labrador, nhưng con muốn cùng bố làm cho nó
một cái chuồng ngoài sân.” Diệp Lê nói rồi lập tức nịnh nọt nói, “Nhưng
mẹ và bà ngoại quan trọng hơn, con thích nhà mình hơn.”

Con trai còn hiểu chuyện hơn tôi, tôi còn nhỏ nhen chơi trò báo thù,

đưa tới trước mặt rồi còn ra vẻ giận dỗi, thật giống trẻ con. Con trai hơn tôi
ở chỗ nó hiểu mình cần cái gì, không hổ là gen trội của Diệp Bổng, đứa trẻ
này đúng là tiền đồ mở rộng.

Hôm sau đến bệnh viện tôi vẫn nghĩ về đĩa bánh chẻo Diệp Bổng ăn.

Tôi không cho anh biết rằng trong đó căn bản không có bánh nhân

ngọt. Đấy là loại mua ở siêu thị bảy đồng một cân. Bánh mà mẹ Hạ Văn Kỳ
cho có hai viên ngọt đều bị tôi ăn hết rồi, có mới là lạ.

Buổi sáng tôi cắn bút chỉnh sửa hồ sơ, tiện thể dọn dẹp cái bàn làm

việc loạn như ổ chó của thầy, thấy trong ngăn kéo có một hồ sơ đang mở,
tôi nhìn qua, nữ, hai mươi mốt tuổi, các chỉ số đều bình thường, tự nguyện
hiến thận trái.

Tôi đang đọc, thầy từ nhà vệ sinh quay lại, thấy thứ tôi đang cầm, thần

trợn mắt: “Chưa từng thấy phải không? Hiến nội tạng sống đấy.”

“Cô gái này bị bệnh nan y ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.