TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 293

Tôi bật ngón cái, “Đẹp trai kinh hoàng, cười một cái chết cả tòa thành,

cười cái nữa chết cả quốc gia luôn!”

Diệp Lê trèo xuống khỏi người anh, bắt đầu từ tốn ngồi ăn, đúng là

diễn xuất tuyệt đỉnh, từ cậu nhóc nhiệt tình đã lập tức chuyển thành thiếu
gia lạnh lùng.

Diệp Bổng chẳng giải thích gì, rõ ràng là tâm trạng suy sụp.

4.

Trên đường về bé con ngủ mất, anh nhìn Tiểu Lê qua kính chiếu hậu,

bỗng nói: “Chắc em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy con anh đã về phòng
làm việc khóc.”

“Anh nhớ mẹ từng kể, hồi bà mang thai anh, bố anh ở trong quân đội,

một năm không được gặp nổi một lần. Bà không thể làm việc được, ngày
nào cũng ở nhà, bị tiền trầm cảm, thấy vợ chồng người ta đi dạo cũng
khóc.” Diệp Bổng rờ qua rờ lại trong túi, “… Nhưng em không hề hận anh,
còn nói với con bố nó là người vĩ đại. Anh vĩ đại cái gì chứ? Anh là thằng
khốn nạn! Dù thận trọng thế nào anh vẫn khiến em tổn thương…”

Tổn thương? Anh ấy đang nói đến việc vừa rồi cùng Trác Nguyệt

tham gia tiệc cuối năm sao? Nói vậy thật ra hơi nghiêm trọng rồi, tiền nhân
hậu quả ra sao nhìn biểu hiện của Thẩm Tịnh là tôi đoán được tám chín
phần. Nhưng thấy Diệp Bổng cắn rứt lương tâm như thế trong lòng tôi lại
đầy khoái cảm, tiếp tục làm vẻ đau buồn cúi xuống bốn mươi lăm độ.

Diệp Bổng tìm mãi không thấy thuốc lá, tôi bỗng nhớ Hạnh Tử để

thuốc lá và bật lửa trong túi tôi. Thế là tôi đau buồn lấy ra châm một điếu,
rít vao một hơi rồi nhả khói.

Như thế rất giống phụ nữ bị tình yêu giày vò phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.