TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 104

và người lớn ở đất nước này toe toét cười. Ngoại trừ Adam. Nhìn thấy
vẻ mặt của anh ta, tôi nói thêm, “Xin lỗi, có lẽ anh đã nghe câu này cả
đời anh rồi.”

“Đúng thế. Đường nào ra khỏi đây ấy nhỉ?” anh ta hỏi, đột nhiên

chán đi cùng tôi.

Điện thoại tôi kêu.
“Amelia,” tôi đọc trên màn hình.
“À đúng rồi, màn cầu hôn không bao giờ thành hiện thực,” giọng

anh ta ngang phè. Anh ta rảo bước lên trước để tôi nghe điện thoại.

“Chào Amelia,” tôi nói, giọng háo hức. Tôi nghe một tiếng nấc ở

đầu dây bên kia. “Chuyện gì vậy Amelia?”

“Cậu đã đúng,” cô ấy khóc.
“Cái gì? Đúng chuyện gì?” tôi hỏi to.
Adam dừng bước tìm đường ra và nhìn tôi chằm chằm. Nhìn mặt tôi

là anh ta biết chuyện gì đã diễn ra, còn tôi thì biết chính xác đầu anh ta
đang nghĩ gì: suy nghĩ tích cực quá làm gì.

Tôi chạy ào ra khỏi khu tản bộ của Clontarf, mặc cho gió táp vào mặt.
Tôi phải tập trung vào từng bước chân tiếp đất, phóng, nhảy, lách quá
những tảng băng rải rác như đang chạy vượt chướng ngại vật, phóng
thẳng đến hiệu sách. Adam thì đang chậm rãi quay về với chìa khóa
nhà tôi trong tay. Tôi cố không lo nghĩ khi thả anh ta một mình gần
biển; tôi đã cho anh ta những chỉ dẫn nghiêm khắc, vội điểm qua kế
hoạch xử lý khủng hoảng một lần nữa rồi mới chạy đi. Tôi cần phải
đến bên bạn tôi.

Amelia đang ngồi trên chiếc ghế bành trong góc hiệu sách, mắt đỏ

hoe. Phía bên kia phòng, một người phụ nữ trong trang phục ma cà
rồng với bộ mặt trắng bệch và cái miệng nhỏ máu đang ngồi trên ghế
đọc truyện cho một đám trẻ con từ ba đến năm tuổi đang sợ chết
khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.